Nói xong, ba người lại sang gõ cửa căn đối diện.

Lục Khanh Uyên dù lái xe ra ngoài nhưng cũng chưa chuyển khỏi khách sạn này, nên giờ vẫn còn ở trong phòng.

Lúc này hình như anh vừa rửa mặt xong, tóc phía trước trán còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống sống mũi thẳng tắp. Ánh mắt lạnh lùng, áo sơ mi đen như lụa cài kín cổ, toát lên vẻ cao quý, xa cách.

Ngay cả bác gái phụ trách ghi chép cũng bị khí chất ấy làm cho sững người, giọng vô thức nhỏ đi vài phần: “Cậu trai, lại đây ghi danh một chút.”

Lục Khanh Uyên liếc qua Chử Diệc An, rồi nhận lấy tờ giấy ghi chép từ tay bác gái.

Chử Diệc An thấy thái độ lạnh nhạt ấy thì không nói thêm gì, liền đóng cửa lại. Dù sao thì, người nhiệt tình mà cứ dính phải mặt lạnh thì cũng chán thôi.

Cô vừa khép cửa, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của người đàn ông đối diện: “Trong thời gian cách ly, nhu yếu phẩm sinh hoạt làm sao mua được? Qua kênh nào?”

“Có người mua giúp.”
Bác gái vội vàng lấy điện thoại: “Cậu thêm nhóm đi, sẽ có nhân viên phụ trách liên hệ…”

Thì ra khu này có người chuyên phụ trách mua đồ hộ.

Chử Diệc An trở lại phòng, làm theo lời bác gái, mở nhóm mình vừa được thêm vào. Quả nhiên thấy có người đang nhắn: ai cần gì cứ liên hệ người phụ trách, sẽ có người mua giúp và mang đến tận nơi miễn phí.

Thấy vậy, Chử Diệc An lập tức nhắn tin cho người phụ trách:

[Chào anh, có thể giúp tôi mua một ít dung dịch khử trùng không?]
[Được. Hiện còn loại dung dịch axit hypochlorous 5L, giá 150 đồng một can.]
[Tôi lấy 5 can.]
[Không được, mỗi hộ chỉ mua được tối đa 2 can.]
[Vậy lấy 2 can cũng được.]

Chử Diệc An thoải mái chuyển khoản:

[Bao giờ tôi có thể nhận được hàng?]
[Sáng mai.]

Tin nhắn phản hồi rất nhanh.

Sáng mai cũng được.

Vừa dứt lời, ngoài cổng khu dân cư lại có xe cứu thương tới. Một nhóm người mặc đồ bảo hộ vội vã chạy vào, từ toà nhà đối diện có một phụ nữ được khiêng ra, phía sau là người nhà họ cũng bị cách ly.

Cả ngày hôm đó, tiếng còi xe cứu thương vang khắp thành phố không ngừng nghỉ.

Riêng khu này đã có ba bốn lượt xe đến, khiến ai nấy đều bất an. May mà buổi chiều có xe chở đồ đặt trước đến, ít nhiều làm mọi người yên tâm hơn vì có thực phẩm trong tay.

Ngày thứ năm trong trò chơi

Chử Diệc An bị tiếng cãi nhau dưới nhà làm tỉnh giấc.

“Bệnh nhân, đây là bệnh nhân! Bố tôi cần được chữa trị, sao lại không cho chúng tôi ra ngoài!”

“Giờ bác sĩ không đến được, chẳng lẽ chúng tôi cũng không được tự mình đi viện sao?”

“Các người định để chúng tôi chờ chết à? Còn là người nữa không?”

...

Hai bên tranh cãi kịch liệt, suýt nữa đã xảy ra xô xát.

Trong nhóm chat cũng bùng nổ tin nhắn:

[Bệnh viện quá tải rồi, giờ không tiếp nhận thêm ai nữa. Tất cả đều phải cách ly tại nhà.]
[Nghe nói bệnh này rất khó chữa, nếu không khỏi thì chỉ có chết.]
[Không phải "không khỏi thì chết", mà là đến giờ chưa có ai được chữa khỏi. Vợ tôi là y tá, hôm qua đi làm đến giờ chưa về. Cô ấy kể, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cũng chưa tìm được cách chữa. Tôi muốn gọi vợ về nhưng cô ấy không chịu.]
[Tôi cũng nghe nói, trong viện đã có mấy người chết rồi.]
[Chỉ trong một ngày mà sự việc đã nghiêm trọng đến thế sao? Tôi vừa nhờ mua ít đồ, giá thực phẩm tăng vọt, còn khẩu trang với thuốc thì hoàn toàn không mua nổi…]

Dịch bệnh càng lúc càng nghiêm trọng.

Người đại lý cũng nhắn tin cho Chử Diệc An:

[Xin lỗi, dung dịch khử trùng đã hết hàng.]
[Tôi đã hoàn tiền cho bạn rồi, nhớ kiểm tra lại nhé.]

Hết hàng chỉ sau một đêm?

Chử Diệc An nhíu mày, rồi tiếp tục nhắn:

[Anh ơi, thật sự không còn một can nào sao? Tôi thực sự rất cần. Anh có thể giúp tôi hỏi thử ai có thể chia cho tôi một can không?]
[Tôi sẵn sàng trả giá cao hơn.]
[Được rồi, để tôi đi hỏi thử.]

Mười phút sau, người đó phản hồi:

[Tôi đã hỏi giúp, có người đồng ý bán lại cho bạn một can, nhưng giá rất cao: 500 đồng cho 5L. Bạn chắc chắn muốn mua không?]

Bình thường 5L chỉ khoảng 50 đồng, vậy là giá đã gấp mười lần.

Nhưng Chử Diệc An vẫn đồng ý mua.

Ai biết được sau này liệu có còn hay giá sẽ tăng nữa không.

Hai bên hẹn giao hàng vào buổi trưa, người bán rất đúng giờ, khoảng 11 giờ đã tới. Người giao hàng là một nam thanh niên khoảng hơn hai mươi, không cao, da ngăm đen, đeo khẩu trang, tay xách can dung dịch khử trùng.

Anh ta vừa lên lầu đã nhìn quanh một lượt, thấy Chử Diệc An bước ra thì mắt sáng lên: “Em gái, dung dịch khử trùng là em đặt đúng không?”

“Ừm.”

Chử Diệc An gật đầu, đưa tay nhận hàng: “Cảm ơn anh.”

Cô vừa định đóng cửa thì người kia giơ tay chặn lại, ánh mắt cứ lén lút muốn nhìn vào trong phòng: “Em ở một mình à?”

Chử Diệc An cau mày.

Ngoài đời cô cũng sống một mình, dù ở khu dân cư an toàn thì cũng không phải chưa từng gặp kẻ quấy rối.

“Liên quan gì đến anh?”

Cô lạnh giọng, ánh mắt cảnh giác. Bắt đầu hối hận vì nãy mở cửa quá thẳng thắn, lẽ ra nên bảo để hàng ở ngoài rồi chờ người ta đi mới ra lấy.

“Anh chỉ quan tâm thôi mà.”

Gã đàn ông vừa nói, vừa cố giữ cửa, tay chân bắt đầu muốn sàm sỡ.

Đúng lúc đó, cửa phòng đối diện bật mở.

Lục Khanh Uyên đứng ở ngưỡng cửa, nhìn thẳng vào gã: “Anh định làm gì?”

Anh cao lớn, gương mặt lạnh lùng, thân hình gần mét chín, khí thế áp đảo khiến người kia choáng váng. Vốn dĩ gã định lợi dụng lúc chỉ có mình Chử Diệc An ở đây, ai ngờ lại bị chặn đứng. Hắn ta hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

Chử Diệc An khẽ thở phào: “Cảm ơn anh, thầy Lục.”

“Cô biết tôi họ Lục?” Lục Khanh Uyên nhìn cô.

Dù vừa ra tay giúp đỡ, nhưng ánh mắt anh vẫn đầy xa cách và dò xét.

“Cái này…”

Bảo với anh rằng tụi mình từng cùng nhau chạy trốn khỏi bầy zombie ở thế giới trước, chắc chắn anh không tin đâu.

Thấy cô không trả lời được, Lục Khanh Uyên cũng không hỏi thêm: “Thời điểm này nên chú ý an toàn, đừng tuỳ tiện mở cửa cho người lạ.”

Nói xong, anh lại đóng cửa.

Chử Diệc An cũng quay trở lại phòng.

Sau chuyện vừa rồi, cô cẩn thận khoá chặt cả hai lớp cửa. Nhìn đồng hồ đã đúng 12 giờ trưa.

Mở tủ lạnh ra xem, bên trong còn một con ngỗng luộc, trứng gà, rau cải xanh.

Cô quyết định làm một tô mì ngỗng đơn giản.

Cô mang nguyên liệu vào bếp, đang chuẩn bị luộc mì thì chợt nhớ đến chuyện hôm qua Lục Khanh Uyên hỏi bác gái. Có vẻ anh không dự trữ đồ ăn, mà hôm qua cũng không thấy ai mang đồ tới.

Nghĩ vậy, cô bèn nấu thêm một phần.

Mì chín, cô trụng rau cải, cho mỡ heo, muối, bột ngọt, nước tương vào tô, gắp mì vào. Rau xanh đặt lên trên, cuối cùng là thịt ngỗng luộc thái lát và trứng chiên.

Một tô mì ngỗng nóng hổi, thơm lừng, vừa xong xuôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play