Giấy vệ sinh cô tích trữ được hai gói, còn cuộn này... đúng là chẳng có ích gì mấy.

Trải qua hai lần sử dụng kỹ năng “Tạo vật từ hư không”, Chử Diệc An dần hiểu ra không phải lần nào cũng có thể mở ra món đồ thực dụng và mạnh mẽ.

Cô đặt cuộn giấy vệ sinh sang một bên, mở cửa chống trộm bên trong rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Cửa đối diện đóng kín, không biết Lục Khanh Uyên giờ này có đang ở nhà hay không.

Thôi vậy.

Cô thu hồi ánh nhìn, nghiêm túc suy nghĩ.

Dù sao cũng chỉ là một NPC trong trò chơi, người ta đâu có nhận ra mình, cô cũng không cần tự chuốc lấy phiền lòng. Thà yên ổn ở nhà, đợi qua hai mươi ngày rồi đi tìm thuốc đặc hiệu còn hơn.

Cô chợt nhớ mình còn một chiếc máy bay không người lái.

Cô lôi nó ra, mày mò một lúc theo sách hướng dẫn. Rất nhanh, máy bay không người lái cất cánh thuận lợi, bay ra ngoài qua cửa sổ.

Vừa hay, dưới lầu có người ngất xỉu.

Không ít người vây quanh, người nhà ôm chặt lấy bệnh nhân. Người bệnh ho không ngừng, miệng tiết ra chất nhầy màu vàng.

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đến.

Một nhóm người mặc đồ bảo hộ bước xuống xe, khiến đám đông xung quanh sợ hết hồn.

Họ lập tức đuổi hết người xem ra xa, đưa người bệnh lên xe, rồi bắt đầu khử trùng khu vực người ấy từng nằm qua.

“Trời đất, làm căng dữ vậy hả trời?”

Những người vừa xem liền trở nên bất an, bắt đầu càu nhàu: “Chuyện gì vậy chứ, là người nhà ai vậy?”

“Là cư dân khu mình đó, sáng nay chuẩn bị đi làm, vừa xuống tới dưới đã ngất rồi.”

“Hôm qua tin tức chẳng nói có bệnh truyền nhiễm sao?”

“Anh ta chẳng lẽ mắc cái đó rồi?”

“Không rõ nữa, tốt nhất mọi người nên mua sẵn ít đồ dự trữ ở nhà, bình thường cũng đừng ra ngoài nhiều, né mấy chỗ đông người ra.”

Chử Diệc An nhìn cảnh người kia bị đưa đi qua máy bay không người lái, nhíu mày lại.

Khu cô ở cũng đã có người nhiễm bệnh rồi.

Nhân cơ hội lần đầu thử bay, cô tiện thể quan sát tình hình xung quanh khu nhà. Trên đường vẫn có xe cộ qua lại tấp nập, không ít người dạo bộ cùng người thân bạn bè, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Tuy nhiên, người ra ngoài mua sắm đông hơn hẳn, siêu thị đầy ắp người, ai cũng xách túi lớn túi nhỏ mang về nhà.

Máy bay không người lái bay một vòng rồi trở về. Chử Diệc An không dám để nó bay thẳng vào nhà.

Cô lấy bình xịt cồn khử trùng, xịt một trận dữ dội vào máy bay rồi mới thu nó về.

Nghĩ lại mới nhận ra, dù chuẩn bị bao nhiêu thứ, cô lại quên mua nước khử trùng.

Lượng cồn cô tích trữ chỉ có hai chai loại 150ml, e là không đủ dùng.

Chử Diệc An cau mày.

Hay là tranh thủ lúc bệnh chưa lan rộng, ra ngoài mua thêm cồn và nước khử trùng? Nếu dịch bệnh lây lan nhiều hơn, sau này thuốc men chắc chắn sẽ cực kỳ khan hiếm.

Nghĩ vậy, cô quyết định mạo hiểm ra ngoài thêm một chuyến.

Vì trong khu đã có người nhiễm, lần này cô ăn mặc kín mít, khẩu trang, áo dài tay, quần dài, kính mắt, găng tay y tế. Ban đầu cô định mặc đồ bảo hộ nhưng cảm thấy quá gây chú ý, nên mới thay bằng trang phục như hiện tại.

Xác định không hở chỗ nào, cô mới chuẩn bị ra ngoài.

Ai ngờ vừa mở cửa liền chạm mặt người đối diện.

Lục Khanh Uyên cũng đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng có vẻ không biết tình hình bên ngoài thế nào, chẳng mang theo đồ bảo hộ gì cả.

Chử Diệc An chần chừ một chút, cuối cùng lôi từ ba lô ra một chiếc khẩu trang.

“Đeo cái này đi.”

Ánh mắt đối phương có phần lạ lẫm.

“Dạo này có dịch truyền nhiễm đấy, biết chưa? Dưới lầu mình có một người mới bị đưa đi. Đeo khẩu trang vào để tránh lây lan. Tốt nhất anh nên tích trữ ít đồ ăn, nước, khẩu trang và thuốc men, lỡ sau này dịch bùng phát diện rộng.”

Dù anh ta không nhớ ra cô là ai, Chử Diệc An vẫn tận tình nhắc nhở.

“Mấy thứ như khẩu trang, đồ bảo hộ, nước khử trùng cần chuẩn bị càng nhiều càng tốt. Tôi cũng vì chưa mua đủ nên mới phải xuống đây.”

Lục Khanh Uyên không nói gì, chỉ để cô một mình luyên thuyên cả đoạn.

Thang máy đã xuống tới tầng một.

Chử Diệc An bước ra, còn Lục Khanh Uyên thì không, anh ta đi thẳng xuống tầng hầm khu đỗ xe.

Thật lạnh nhạt.

Ừm... thôi kệ đi, coi như mình làm việc tốt.

Chử Diệc An gác lại màn gặp gỡ ngắn ngủi ấy. Mục đích cô xuống lầu là để mua thuốc khử trùng. Nghĩ đến đây, cô không khỏi tăng tốc, hy vọng hiệu thuốc gần khu nhà vẫn còn hàng.

Nhưng họ không thể ra ngoài được.

Cổng khu dân cư đã bị phong tỏa, rất đông người và xe đang bị kẹt lại.

“Sao không cho chúng tôi ra ngoài? Tôi phải đi làm, chậm trễ ai chịu trách nhiệm?”

Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống xe, lớn tiếng chửi bới đội ngũ chặn cổng gồm nhân viên ban quản lý và người của ủy ban khu phố.

“Khu ta xuất hiện ca nhiễm bệnh, giờ thuộc vùng nguy cơ cao, mọi người phải bị cách ly. Chỉ hai ba ngày thôi, rồi ổn hết.”

Bảo vệ ở cổng cầm loa hét lớn.

Tiếc là cư dân không chịu nghe, hai bên giằng co không biết còn kéo dài đến bao giờ.

Người quá đông, Chử Diệc An còn nghe thấy có người đang ho.

Dù cô đã phòng hộ cẩn thận, nhưng thấy vậy vẫn quyết định lùi lại, trở về nhà.

Khử trùng, diệt khuẩn.

Không thể để nguồn bệnh từ bên ngoài theo cô vào nhà.

Cổng khu nhà ở đối diện với tòa nhà cô ở, từ cửa sổ có thể nhìn thấy rõ. Đám đông tụ lại ngày càng nhiều, tiếng cãi vã cũng lớn dần. Sau đó, cảnh sát xuất hiện, mất hơn một tiếng, đám người mới giải tán.

Ngay sau đó, người của ủy ban khu phố cầm loa đứng dưới lầu hô to, nói rằng khu dân cư sẽ bị phong tỏa hai ngày, mong mọi người phối hợp.

Không thể ra ngoài nữa, Chử Diệc An bèn ngồi xuống sofa bật tivi lên.

Tin tức vẫn đang đưa tin về dịch bệnh. Những nơi bị phong tỏa ngoài khu cô còn có ba khu dân cư khác, một chợ đầu mối và một sân bay.

Chuông cửa vang lên.

Chử Diệc An nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là ba người đeo khẩu trang và đeo băng đỏ nơi tay.

“Chào bạn, chúng tôi là người của ủy ban khu phố.”

Một người phụ nữ trung niên cất tiếng, “Hiện đang là giai đoạn phòng dịch, chúng tôi cần ghi danh từng hộ dân trong mỗi tòa nhà. Mong bạn điền vào mẫu này.”

Mẫu chỉ là bản thông tin cơ bản và số điện thoại liên lạc của cư dân.

Chử Diệc An điền xong rồi đưa lại cho người phụ nữ kia. Bà ta lại lấy ra một mã QR WeChat: “Giờ là thời điểm đặc biệt, mọi người trong khu đều phải tham gia vào nhóm này.”

Chử Diệc An liếc nhìn, sau đó lấy điện thoại ra quét mã.

“À đúng rồi chị ơi, tôi hỏi chút, dịch bệnh nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Rất nghiêm trọng đó, không thì sao phải cách ly được.”

Người phụ nữ gật đầu: “Em gái à, dạo này đừng có mà chạy loăng quăng, nếu có triệu chứng ho hay sốt thì phải báo ngay trong nhóm. Nghe nói mấy khu khác cũng có ca mới rồi, may mà con tôi đi làm sớm, không thì cũng bị cách ly theo rồi.”

“Đúng là sợ chết khiếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play