Một con cá đã mổ bụng, làm sạch sẽ được bày trên thớt, Thẩm Miên cầm dao ướm tới ướm lui vài lượt, tìm tư thế thích hợp để xuống dao.

Cô chưa từng làm cá – chính xác mà nói thì cô chưa từng nấu bất kỳ món nào, bèn dùng điện thoại tìm một công thức món cá sốt khoanh bày ra trước mặt, nhưng lại kẹt ngay ở bước cắt cá đầu tiên.

Sau nửa ngày trời đấu tranh tư tưởng và lên kế hoạch hành động, cuối cùng cô cũng chịu ra tay với con cá.

Mười giây sau.

"Á!"

Trong bếp vọng ra một tiếng kêu khẽ, dì giúp việc đang nhanh nhẹn dọn dẹp vội vàng chạy tới, âm thanh quở trách cất lên: "Ôi, sao con lại cắt vào tay thế này?"

Giang Nhất Hành khẽ mỉm cười, đặt cuốn sách trên tay về lại giá sách.

Hình như, cũng không có gì bất ngờ.

Anh đi đến cửa bếp, Thẩm Miên đang ngô nghê mút ngón tay cầm máu.

"Cô có cần tôi giúp không?"

Vô cùng cần.

Nhưng như vậy thì trông mình thật vô dụng.

Lòng tự trọng của Thẩm Miên trỗi dậy mạnh mẽ trước mặt anh, cô cảm thấy đây chỉ là sơ suất nhỏ, quyết định vùng vẫy thêm chút nữa, bèn dứt khoát từ chối: "Tôi không cần." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nói xong lại theo thói quen định tiếp tục mút vết thương.

Nào ngờ lại bị Giang Nhất Hành bước tới nắm lấy ngón tay.

Trên ngón trỏ có một vết cắt dài 1.5 centimet, con dao hẳn rất sắc bén, vết thương hơi sâu, máu từng giọt từng giọt rỉ ra.

Thẩm Miên sững người một chút, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng kinh điển trong phim truyền hình: Nữ chính cắt phải ngón tay, nam chính liền đưa ngón tay cô vào miệng mút vết thương…

Hửm?

Sắp tới rồi sao?

Quả không hổ là dân chuyên nghiệp, biết cách quá đi.

Chỉ không biết dịch vụ này có tính phí không đây…

Thẩm Miên đang hí hửng thầm nghĩ, Giang Nhất Hành lại kéo ngón tay cô xuống, đặt dưới vòi nước xả.

"Trong khoang miệng có rất nhiều vi khuẩn, dễ gây nhiễm trùng vết thương."

Thẩm Miên: "Ồ."

Nghĩ nhiều rồi.

Máu chảy chậm lại, Giang Nhất Hành hỏi: "Trong nhà có cồn y tế không?"

Thẩm Miên lắc đầu: "Tôi không nhớ."

Cô còn chẳng biết trong nhà có thuốc men gì không nữa là.

"Có có có, đây này."

Dì giúp việc vừa ý tứ lui ra lại kịp thời xuất hiện, xách hộp thuốc vừa tìm được tới, rồi nhanh chóng biến mất thêm lần nữa.

Đồ dùng y tế trong hộp khá đầy đủ, tất cả đều còn mới nguyên, chưa bóc tem, Giang Nhất Hành xem qua, vẫn chưa hết hạn sử dụng.

Anh dùng bông tẩm cồn sát trùng vết thương cho Thẩm Miên, cô ngoan ngoãn giơ ngón tay để mặc anh xử lý, rồi nhìn anh lấy gạc băng bó, hết lớp này đến lớp khác, quấn quanh ngón tay mình.

Băng bó xong, cô nhìn ngón trỏ sưng vù như củ cải của mình: "…"

"Anh băng có dày quá không?"

Cô thế này thì đừng nói đến nấu cơm, ngón tay hoàn toàn không gập lại được, chẳng làm nổi việc gì.

"Vết thương của cô hơi sâu, cẩn thận vẫn hơn." Giang Nhất Hành cất hộp thuốc đi, đưa cho cô.

Thẩm Miên lập tức mang hộp thuốc ra ngoài cất gọn, lúc quay lại thì thấy Giang Nhất Hành đã cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên, đứng trước kệ bếp tao nhã thái rau củ.

Cảnh tượng này, dù xét về mặt thị giác hay cảm xúc, đều là một khung cảnh tuyệt mỹ.

Khiến người ta không nỡ cất tiếng làm kinh động.

Động tác của Giang Nhất Hành không nhanh không chậm, nhưng vô cùng ngăn nắp, cách dùng dao thuần thục, trông ra dáng một người rất giỏi bếp núc.

Điều này khiến Thẩm Miên hơi bất ngờ, anh trông thoát tục như tiên tử, lại còn là trai bao hàng đầu, khiến cô có ấn tượng ban đầu rằng anh là kiểu công tử bột, mười ngón tay không dính nước mưa.

Thẩm Miên lén nhìn một lát, rồi đứng sang bên cạnh, ngắm nghía anh: "Anh biết nấu ăn à?"

"Tôi biết một chút."

Đúng vào khoảnh khắc hoàng hôn đẹp nhất, ánh nắng từ cửa sổ rọi vào khiến cả người Giang Nhất Hành như được bao phủ bởi một vầng sáng dịu nhẹ, chỉ số quyến rũ lại vùn vụt tăng thêm một bậc cùng với kỹ năng "biết nấu ăn" vừa được khai phá.

Thử hỏi, còn điều gì cảm động lòng người hơn việc hoa khôi chốn lầu xanh vì mình mà xuống bếp nấu nướng chứ?

Thẩm Miên hắng giọng hỏi: "Vậy anh nấu ăn tính phí thế nào?"

Cô rất tự giác, một hoa khôi cao quý đến mức nắm tay cũng hét giá năm trăm tệ một phút, thì việc tốn công sức như nấu ăn chắc chắn cũng phải thu tiền công rồi.

Giang Nhất Hành lại dùng cái giọng điệu thương lượng kiểu "tôi rất dễ nói chuyện, cô thấy bao nhiêu thì hợp lý": "Cô nghĩ sao?"

Vừa mới ăn quả đắng vụ nắm tay, Thẩm Miên đã rút kinh nghiệm, lần này không tự mình ra giá nữa, xua tay nói: "Tôi không rành giá cả, anh cứ tính theo giá thị trường đi."

Giang Nhất Hành liếc cô một cái, cô thành khẩn nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói "anh xem tôi có thông minh không này".

Giang Nhất Hành khẽ cười.

"Tay cô bị thương, nói cho cùng cũng là vì tôi, bữa cơm này coi như tôi mời."

Ánh sáng trong mắt Thẩm Miên bừng lên rạng rỡ.

Trai bao tốt bụng quá đi!

A! Đây chính là ánh hào quang của bản chất trai bao!

Giang Nhất Hành ra tay nhanh gọn, chẳng mấy chốc bốn món ăn đã được dọn lên bàn.

Thẩm Miên đứng trước bàn ăn, hai mắt sáng rực nhìn món trứng xào tôm vàng ươm hấp dẫn, sườn xào chua ngọt bóng bẩy, còn có món cá sốt khoanh nhuốm máu tươi của mình (?), và cả canh đầu cá nấu nấm tươi.

Dì giúp việc đã dọn dẹp xong xuôi và ra về, nhà cửa trở nên sáng sủa, sạch sẽ, hương thơm của thức ăn khiến căn nhà vốn bị lãng quên này tức thì sống động hẳn lên, tựa như một bức tranh đen trắng vừa được tô màu. ( app truyện TᎽT )

Nước bọt tự động ứa ra, Thẩm Miên nuốt nước miếng ừng ực, bụng réo càng lúc càng dữ dội.

Cô thèm chết đi được, có chút không chờ nổi, quay đầu lại thấy Giang Nhất Hành đang rửa tay ở bồn rửa, bèn nhanh như chớp nhón một miếng sườn xào chua ngọt nhét vào miệng.

Ngon quá đi hu hu hu!

Cứu mạng!

Ăn vụng là bất lịch sự.

Cô làm chuyện xấu xong lại nhanh chóng nhổ cục xương ra để phi tang, Giang Nhất Hành khoan thai lau khô tay, lúc anh bước tới thì cô đang với vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh ngồi vào bàn ăn, chờ anh cùng dùng bữa.

Trông ngoan ngoãn hết mực.

Hồi nhỏ, mỗi khi anh trai nấu cơm xong, cô luôn thích ăn vụng miếng đầu tiên ngay lúc vừa bày ra đĩa. Sau này đến ở nhờ nhà cậu, thói quen xấu này đã được uốn nắn lại, mợ chưa cho phép thì cô không được động đũa.

Dù thèm, dù đói đến mấy cũng không được.

Giang Nhất Hành ngồi xuống, Thẩm Miên lúc này mới ra vẻ giữ kẽ cầm đũa lên.

"Sườn có ngon không?" Giang Nhất Hành đột nhiên lên tiếng.

!!!

Gương mặt của mợ chợt thoáng hiện lên trong đầu cô.

Bàn tay chột dạ run lên, Thẩm Miên cầm không chắc đôi đũa, "cạch" một tiếng rơi xuống bàn rồi nảy xuống đất.

Vội vàng cúi xuống nhặt đũa lên, cô nhìn Giang Nhất Hành.

Thật bất ngờ, trên gương mặt Giang Nhất Hành không phải là ánh mắt giận dữ trừng trừng và vẻ khó chịu thường thấy của mợ, mà là sự dịu dàng ấm áp tựa gió xuân mưa lành.

Giọng anh có ý cười: "Lần sau có ăn vụng thì nhớ chùi mép cho sạch đấy."

Thẩm Miên theo phản xạ chối: “Tôi không có ăn vụng.”

Nói xong lại theo phản xạ liếm khóe môi.

Liếm trúng vị nước sốt chua ngọt.

“…”

Giang Nhất Hành khiêm tốn rồi, tài nấu nướng của anh tuyệt đối không phải ở mức “biết một chút” đâu.

Thẩm Miên đã lâu không được ăn món cơm nhà ngon thế này, nhà ăn ở trường là thầu bên ngoài, đa phần mùi vị chỉ ở mức trung bình, món nào ngon thì khó tránh khỏi nhiều dầu nhiều muối.

Cô rất nể mặt mà ăn hết hai bát cơm, nếu không phải canh cánh trong lòng lát nữa còn muốn thân mật, ngại ăn nhiều trước mặt anh sẽ ảnh hưởng đến ham muốn của anh đối với mình, thì ba bát cũng chẳng nhằm nhò gì.

Sau khi giữ kẽ từ chối bát cơm thứ ba, cô lại húp thêm một bát canh.

Từ nhỏ đã là danh từ của “ưu tú” trong mắt mọi người xung quanh, những gì Giang Nhất Hành cho rằng mình cần biết thì nhất định sẽ thông thạo. Tài nấu nướng là anh tự học hồi còn du học ở Mỹ, không hẳn là hứng thú, sau khi đi làm ngược lại chưa bao giờ lãng phí thời gian vào chuyện bếp núc.

Anh không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, sức ăn cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều nhìn Thẩm Miên ăn, vẻ đầy thích thú.

Dáng vẻ ăn cơm của Thẩm Miên rất thú vị, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, nhưng miệng không ngừng nghỉ, chuyên tâm cúi đầu ăn phần của mình, món nào qua miệng cô cũng trở nên ngon lành lạ thường.

Giống như con sóc chuột cắn hạt dưa tách tách trong video từng được lan truyền rộng rãi trước đây.

Thẩm Miên húp cạn miếng canh cuối cùng, dạ dày được lấp đầy, cả người khoan khoái vô cùng, tự giác chủ động dọn dẹp, cất hết bát đĩa vào máy rửa bát.

Lúc đi ra, Giang Nhất Hành không có ở phòng khách, cô tìm một vòng, thấy anh đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

Cô ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay lật xem một cuốn tạp chí từ hai năm trước.

Cuộc điện thoại này của Giang Nhất Hành kéo dài khá lâu, Thẩm Miên thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, đôi lúc chạm phải ánh mắt của anh.

Tim cô đập thình thịch, một lát sau bèn đứng dậy về phòng, tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới ra ngoài.

Lúc này Giang Nhất Hành đã nghe điện thoại xong, đang đứng trước bàn rót nước, cô khẽ gọi anh: “Trai Bao.”

Giang Nhất Hành quay đầu lại.

Tóc Thẩm Miên vừa được sấy khô, xõa tung trên vai, trông mềm mại hơn nhiều so với kiểu tóc búi củ tỏi lúc trước.

Cô vịn vào cửa phòng, ló đầu ra, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn anh, vẻ mong đợi hiện rõ trên mặt.

Đồ ngủ ở nhà đều là anh trai chuẩn bị từ trước, không có bộ nào gợi cảm cả, Thẩm Miên cố gắng lắm mới chọn ra được một bộ trông có vẻ “trưởng thành” nhất, nhưng so với tình huống sắp tới thì vẫn còn hơi trẻ con.

Tay dài quần dài, nền màu be, in họa tiết hoạt hình khủng long nhỏ xíu – mấy bộ kia họa tiết còn to hơn, có bộ còn có cả đuôi khủng long nữa.

Thế nên cô không muốn để lộ ra.

Giang Nhất Hành tiếp nhận cái biệt danh thân mật này, tỏ vẻ như không hiểu ý tứ rõ rành rành của cô, ra dáng chính nhân quân tử hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”

Một người giả vờ ngây ngô, một người thẳng thắn trực diện.

“Thân mật không anh?” Thẩm Miên hỏi.

Giang Nhất Hành nhìn cô, từ từ nhướng mày, lại ra vẻ chính nhân quân tử đáp: “Cô bị thương rồi, hôm nay không thích hợp.”

“Anh nói cái này hả?”

Lời từ chối thân mật khiến cô bất giác bước ra khỏi cửa, giơ “củ cải” tay trái lên, khó hiểu nói: “Thân mật đâu cần dùng đến tay này.”

Dưới cái nhìn của cô, Giang Nhất Hành uống một ngụm nước, thong thả mà đầy ẩn ý hỏi ngược lại: “Không cần sao?”

Anh vừa hỏi vậy, Thẩm Miên tự nhiên không tránh khỏi việc tưởng tượng ra một vài cảnh tượng “cần dùng đến”.

Khụ.

Thật ra thì… cũng có thể dùng một chút.

“Vận động mạnh sẽ khiến tuần hoàn máu tăng nhanh, tăng nguy cơ chảy máu, ảnh hưởng đến việc lành vết thương.” Giang Nhất Hành đặt cốc xuống, vẻ đạo mạo nói, “Đợi cô dưỡng thương cho tốt rồi chúng ta hẵng bắt đầu.”

Thẩm Miên ngồi trên giường trong phòng, ngắm nghía “củ cải” của mình.

Thầm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vết thương nhỏ thế này, chắc là nhanh khỏi thôi nhỉ?

Không được thân mật, cô tiếc nuối thở dài, buồn chán nằm ườn trên giường.

Một lát sau, cô chợt nhớ ra phòng khách không có chăn, bèn xuống giường, lấy một chiếc chăn mới trong tủ mang sang phòng bên cạnh.

Trong phòng không có ai, cô đặt chăn xuống, vừa xoay người định ra ngoài thì cửa phòng tắm mở ra, Giang Nhất Hành quấn khăn tắm xuất hiện trong tầm mắt.

Thật sự có cơ bụng sáu múi!

Động tác của Giang Nhất Hành khựng lại một chút.

Không có quần áo sạch để thay, anh đành tạm như vậy, không ngờ cô lại ở trong phòng mình.

Sau một thoáng ngưng lại, Giang Nhất Hành đón lấy ánh mắt sáng lấp lánh của Thẩm Miên, ung dung bước ra.

Ánh mắt Thẩm Miên dán chặt vào người anh, không rời mắt mà dõi theo từng cử động.

Anh từng bước một đi tới trước mặt cô, giơ tay, lấy chiếc khăn tắm từ trên giá phía sau lưng cô.

Gần quá!

Con nai nhỏ trong lòng Thẩm Miên không chút dè dặt mà nhảy disco.

Không khí dường như trở nên đặc quánh lại, cô bất giác nuốt nước bọt, cảm nhận hơi nóng từ người anh bao bọc lấy mình.

Trong bầu không khí quấn quýt, giọng nói nhàn nhạt của Giang Nhất Hành từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Cô nhìn nữa là tôi tính phí đấy.”

Cái gì? Thẩm Miên ngẩn ra: “Nhìn cũng phải trả tiền hả?”

Hỏi xong lại nghĩ đến điều gì đó, cô tự gật gù, “Cũng đúng, vũ nữ thoát y biểu diễn ở club đêm cũng phải trả tiền mà.”

Giang Nhất Hành: “…”

Tuy không phải màn trình diễn do mình yêu cầu, nhưng dù sao cũng đã nhìn rồi, Thẩm Miên không phải kiểu người quỵt nợ, bèn hỏi anh: “Bao nhiêu tiền ạ?”

“Chắc là đắt hơn nắm tay một chút, một nghìn, cô thấy thế nào?”

Vũ công thoát y nam ra giá, Thẩm Miên nghẹn họng trân trối.

Vẻ mặt kinh ngạc của cô lúc nào cũng rất thú vị.

Giang Nhất Hành mỉm cười, rồi lại thong thả cho một viên kẹo ngọt: “Nể tình cô không cố ý, lần này tôi chỉ lấy một nửa.”

Nhìn một cái đã năm trăm, cũng hơi đắt.

Phải tranh thủ nhìn thêm vài cái mới được.

Thẩm Miên dán mắt vào cơ bụng sáu múi của anh, mắt không hề chớp.

Nước da anh trắng hơn nhiều người đàn ông khác, cơ bắp ánh lên màu sắc khỏe khoắn nhàn nhạt, những thỏi sô cô la kia thật đẹp, khiến người ta rất muốn chạm vào một cái.

Thẩm Miên nhìn đến mê mẩn, ngón tay bất giác vươn ra, vô cùng chủ động mà tự tìm đến những thỏi sô cô la hoàn mỹ kia.

Nhưng ngay trước khi sắp chạm vào, một ngón trỏ thon dài đã chặn đầu ngón tay cô lại.

Ngón tay Giang Nhất Hành khẽ cong lại, nhẹ nhàng kéo bàn tay đang định làm bậy của cô ra.

Thẩm Miên theo phản xạ ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh.

Giang Nhất Hành hơi cúi người, giọng nói hạ thấp:

“Nếu động tay động chân thì là một giá khác đấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Vũ công thoát y lòng dạ đen tối, thoát y trực tuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play