Thẩm Miên phản ứng rất nhanh trong chuyện trêu ghẹo, ban đầu chỉ là hành động vô ý, bàn tay tự ý làm bậy, nghe anh nói vậy, cô lập tức nảy ra ý định sờ một cái.

Vẻ mặt ngơ ngác thoáng chốc đã bị sự hứng thú thay thế, cô vui vẻ hỏi: "Giá như thế nào?"

Tiền, cô có rất nhiều!

Tay phải của cô đã bị Giang Nhất Hành kéo ra, lúc này bỗng nảy sinh ý muốn chống cự.

Giang Nhất Hành rõ ràng cảm nhận được lực chống đối từ ngón tay đó, đang cố gắng quay lại theo đường cũ, tấn công cơ thể anh.

Anh hơi bất ngờ, nhướng mày.

Nhóc con này, lúc nào cũng không theo khuôn phép.

Anh vừa như đánh Thái Cực với ngón tay của Thẩm Miên, ung dung chặn đường tấn công của nó, vừa thong thả suy nghĩ, vài giây sau báo giá: "Hai nghìn."

Mức giá này quả thực không rẻ.

Nhưng Thẩm Miên đã quen với giá của trai bao hàng đầu, nhìn thôi đã một nghìn, sờ vào gấp đôi là quá hợp lý.

Cơ bụng đẹp đẽ ở ngay trước mắt, hai mắt cô sáng lên, hoàn toàn không bị cái giá cắt cổ làm cho sợ hãi rút lui, ngược lại còn không chút do dự mà kiên định đáp: "Tôi muốn sờ."

Chẳng phải chỉ hai nghìn thôi sao, trải nghiệm một lần là đáng tiền rồi!

Nói xong không cho Giang Nhất Hành nhiều thời gian phản ứng, cô trực tiếp lách qua bàn tay to lớn của anh.

Đầu tiên là sự tiếp xúc của đầu ngón trỏ và ngón giữa, như thể có một luồng điện chạy qua, nhiệt độ cơ thể anh mang theo cảm giác kích thích nhẹ nhàng, nhanh chóng truyền đến cô qua điểm tiếp xúc.

Cảm giác vượt xa sức tưởng tượng.

Ngay sau đó, Thẩm Miên áp cả lòng bàn tay lên.

Sự tiếp xúc toàn diện khiến diện tích "truyền điện" đột ngột tăng lên, tim cô đập nhanh hơn, cảm giác ở lòng bàn tay quá tuyệt vời, cô không kìm được mà di chuyển một chút.

Cấu tạo cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau, độ săn chắc của cơ thể cũng có sự khác biệt tự nhiên.

Thẩm Miên chưa từng sờ vào đàn ông, con gái ai cũng mềm mại, ngay cả phần thịt của Triệu Hiểu Thần to con nhất cũng đầy đặn đàn hồi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cảm giác từ cơ bụng của Giang Nhất Hành khiến cô vừa xa lạ vừa mới mẻ.

Đầu ngón tay cô không kìm được mà ấn xuống một chút.

Cảm giác đó, biết diễn tả thế nào đây?

Trong cái cứng rắn lại ẩn chứa một chút mềm mại, là sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa độ đàn hồi và lực cản.

Cô hoàn toàn tập trung, không nhìn thấy lông mày Giang Nhất Hành khẽ nhúc nhích một cách khó nhận ra.

Những đường rãnh giữa các thỏi sô cô la được cắt gọt ngay ngắn, Thẩm Miên như một học giả chuyên tâm nghiên cứu, men theo đường vân đó mà miết nhẹ, rồi lại cẩn thận nghiên cứu từng múi một.

Thật thú vị.

Hành động của cô không hẳn là khêu gợi, mà giống như đang chơi đồ chơi hơn, nhưng ngón tay con gái mềm mại, động tác không theo quy tắc nào, di chuyển lung tung, lại dễ làm xáo động lòng người.

Yết hầu Giang Nhất Hành trượt lên xuống, ánh mắt khẽ động.

Thẩm Miên đang chìm đắm trong niềm vui với món đồ chơi mới, không phát hiện ra tia nhìn sâu thẳm trong mắt anh, một bầu không khí không tên đang lặng lẽ lan tỏa xung quanh.

Đang chơi đến vui vẻ, bất ngờ tay bị ai đó nắm lấy.

Tay Giang Nhất Hành mạnh mẽ kẹp chặt cổ tay cô, lực đạo không cho phép chống cự, khiến cô dù ở rất gần nhưng không thể chạm vào cơ bụng yêu thích của mình nữa.

Giọng anh rất trầm, một chút khàn khàn không rõ ràng:

"Một phút đã hết rồi."

Thẩm Miên lại ngơ ngác một chút: "Chỉ được sờ một phút thôi sao?"

"Tính tiền theo giờ." Giang Nhất Hành nói một cách hiển nhiên, không hề có chút chột dạ nào của việc đột ngột tăng giá.

Đây không phải lần đầu tiên bị tính tiền theo phút, sau vài lần, Thẩm Miên đã bị "tẩy não" thành công bởi cài đặt "tính tiền theo giờ", lập tức lộ ra ánh mắt vô cùng tiếc nuối.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Giang Nhất Hành đã khôi phục lại vẻ bình thản.

Anh ung dung gỡ tay cô ra, thần sắc và động tác đều khoan thai, thong dong, đoan chính chừng mực, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

"Thôi được rồi, vậy ngày mai tôi sờ tiếp."

Một phút tuy ngắn ngủi, nhưng đã xoa dịu được nỗi tiếc nuối không được thân mật thân kề thân của Thẩm Miên.

Cô đã thỏa cơn ghiền, lòng đầy mãn nguyện, vẫy tay với Giang Nhất Hành rồi vui vẻ đi ngủ.

Sáng hôm sau có tiết học sớm, Thẩm Miên thức dậy mở cửa phòng, vừa hay chạm mặt Giang Nhất Hành.

Giang Nhất Hành vẫn mặc bộ đồ hôm qua, áo sơ mi hơi nhàu một chút, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khí chất của anh.

Theo lý mà nói, những người làm nghề tự do như họ, giờ giấc sinh hoạt hẳn là rất tùy hứng, không ngờ anh lại dậy sớm như vậy.

"Sao anh dậy sớm thế?" Thẩm Miên tò mò hỏi.

Đương nhiên là để đi làm.

Nhưng Giang Nhất Hành chỉ cười nhạt, ra vẻ nói: "Tại vị mưu kỳ sự*, công việc của tôi là phục vụ cô, tự nhiên phải theo giờ giấc của cô, để có thể đáp ứng nhu cầu của cô bất cứ lúc nào." ( truyện trên app t.y.t )

*Tại vị mưu kỳ sự: Ở vị trí nào thì làm việc nấy, làm tròn trách nhiệm của mình.

Thẩm Miên hơi cảm động, đúng là một trai bao tận tâm với nghề.

Tuy giá hơi cao một chút, nhưng thái độ phục vụ quá chu đáo, nói chuyện luôn lịch sự nhã nhặn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như gió xuân, hôm qua còn nấu cơm cho cô, giúp cô băng bó vết thương.

Trai bao như vậy ai mà từ chối cho nổi chứ?

Dậy hơi muộn, thời gian có chút eo hẹp, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, đeo ba lô chuẩn bị đi học thì Giang Nhất Hành gọi cô lại: "Nhóc con."

Thẩm Miên quay đầu lại.

"Lại đây." Giang Nhất Hành ngồi trên ghế sô pha, giọng nói tuy ôn hòa, nhưng khí chất hoàn toàn không giống người "phục vụ người khác", mà ngược lại giống như ông chủ hơn.

Thẩm Miên đi tới, Giang Nhất Hành mở hộp thuốc, lấy ra bông tẩm cồn, không ngẩng đầu mà ra lệnh: "Tay."

Thẩm Miên hiểu ý, ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

Lúc nãy cô vội vàng rửa mặt, quên mất trên tay có băng gạc, cứ thế đưa thẳng vào vòi nước, làm ướt quá nửa.

Giang Nhất Hành tháo củ cải của cô ra, vết thương hơi trắng bệch, sau khi sát trùng lại, anh từ tốn lấy gạc băng lại cho Thẩm Miên một củ cải khác.

Củ cải hôm nay rõ ràng nhỏ hơn hôm qua rất nhiều, để tránh bịt kín làm ảnh hưởng đến việc lành vết thương.

Thẩm Miên rất hài lòng, nhìn củ cải rồi ngoan ngoãn nói "cảm ơn anh".

Xem kìa! Trai bao của cô tốt biết bao nhiêu.

Ngày thứ hai sau khi bắt đầu bao tháng, Thẩm Miên một lần nữa khẳng định mắt nhìn của mình thật tốt, đã chọn được một trai bao chất lượng.

Lúc thay giày chuẩn bị ra ngoài, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bèn chạy đi lấy một chiếc chìa khóa dự phòng đưa cho Giang Nhất Hành.

"Chìa khóa này anh cầm lấy, hôm nay có thể dọn hành lý qua đây."

Giang Nhất Hành đang sắp xếp hộp thuốc, nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: "Dọn qua đây?"

Thẩm Miên gật đầu, thản nhiên nói: "Không phải thời gian tháng này của anh đều là của tôi sao?"

Đã bao tháng rồi thì đương nhiên ở chung sẽ tiện hơn.

Giang Nhất Hành hiểu ra, phối hợp đáp: "Được."

"Bái bai." Thẩm Miên vẫy tay chào tạm biệt anh, nhanh chân chạy ra huyền quan, "Chiều gặp lại."

Hai từ "gặp lại" này, lúc nào cũng khiến người ta vui vẻ.

Giang Nhất Hành ra ngoài sau đó mười lăm phút. Anh đến Công ty Luật muộn hơn thường lệ một chút, không ít luật sư và thư ký đã đến nơi và bắt đầu làm việc, thấy anh thì quen miệng chào hỏi.

"Luật sư Giang, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Giang Nhất Hành gật đầu, đi qua phòng ngoài, tiến thẳng vào văn phòng của mình.

Cửa vừa đóng lại, mấy cái đầu bên ngoài lập tức lén lút chụm lại với nhau: "Mọi người có phát hiện ra không, luật sư Giang hôm nay không thay quần áo."

"Đây là hôm qua ở lại chỗ nào rồi phải không?"

"Không phải chứ, luật sư Giang của chúng ta bị ai đó nhúng chàm rồi sao? Hu hu hu tôi không đồng ý!"

"Tôi cũng không đồng ý! Tôi còn chưa bị ai nhúng chàm nữa là, sao lại đến lượt anh ta được?"

Giọng nam đột ngột vang lên khiến mấy cô thư ký ngẩn người.

Đầu Ôn Chỉ Yến không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa bọn họ, đang tựa vào vách ngăn cùng họ nhìn về phía văn phòng của Giang Nhất Hành, vẻ mặt hóng hớt y như nhau.

Mấy người lập tức tản ra, Ôn Chỉ Yến hoàn toàn không ý thức được mình đã phá hỏng bầu không khí, tiếp tục kéo thư ký của Giang Nhất Hành lải nhải.

"Cô nói xem, xét về nhan sắc, khí chất, tính cách, năng lực, tôi cái nào cũng hơn luật sư Giang của các người, đúng không? Cơ hội tốt như bị nhúng chàm này, có phải nên để người ưu tú như tôi lên trước, anh ta xếp hàng sau không? Sao anh ta lại không có chút tự giác nào vậy! Lát nữa cô nhớ phải nói chuyện lại với anh ta cho kỹ vào."

"..."

Ai cho ngài sự tự tin vậy, Lương Tịnh Như* à?

*Lương Tịnh Như: Nữ ca sĩ nổi tiếng người Malaysia gốc Hoa, có bài hát "Dũng Khí" rất nổi tiếng, thường được dùng để trêu đùa về sự tự tin thái quá.

Mà nói đi cũng nói lại, bị nhúng chàm thì có gì đáng để tranh giành chứ?

Uy tín của Giang Nhất Hành ở Văn phòng luật sư Hành Chỉ cao hơn nhiều so với Ôn Chỉ Yến không làm việc đàng hoàng. Anh trông ôn hòa lịch sự, nhưng thực ra còn đáng sợ hơn Ôn Chỉ Yến có phong cách phóng khoáng.

Mọi người không dám nói xấu anh nhiều, một mình Ôn Chỉ Yến lải nhải hăng say, cửa văn phòng đột nhiên mở ra từ bên trong, nhân vật chính của câu chuyện bước ra.

Trong văn phòng có sẵn đồ vest dự phòng, Giang Nhất Hành đã thay quần áo, cúc áo sơ mi chỉ cài hở một nút, vẻ đẹp trai thanh lịch, nho nhã.

Thư ký vội vàng đứng dậy, Giang Nhất Hành đưa tập tài liệu trong tay cho cô ấy: "Mỗi loại ba bản."

Thư ký nhận tài liệu đi photocopy, Giang Nhất Hành liếc nhìn Ôn Chỉ Yến một cái.

"Cậu không có việc gì làm thì có thể đi dọn dẹp vệ sinh, Công ty Luật không cần người vô dụng."

Ôn Chỉ Yến: "..."

Chết tiệt, chửi người không cần nói tục.

Tâm trạng cả ngày của Thẩm Miên đều rất vui vẻ, cô lấy bản phác thảo hôm qua ra, hoàn thiện lại các chi tiết.

Chủ yếu là phần cơ bụng, hôm qua vẽ theo tưởng tượng, hoàn toàn không đẹp bằng thực tế.

Bản phác thảo sau khi chỉnh sửa, quả nhiên hài hòa và có feel hơn hẳn.

Bút chì của cô còn chưa đặt xuống, đã nghe thấy giáo viên trên bục giảng nói: "Bài tập hôm nay là bài tập nhóm, viết một bản báo cáo phân tích pháp lý về vụ án vừa rồi, thứ hai tuần sau nộp. Danh sách chia nhóm ở đây, mọi người tự xem, rồi tự bầu nhóm trưởng."

Trong lớp học lập tức vang lên tiếng than vãn và bàn tán xen lẫn.

Triệu Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào danh sách vài giây, đột nhiên "ối trời" một tiếng, rồi huých cùi chỏ vào cô: "Xong rồi, hôm nay cậu có xem hoàng lịch không, có phải là đại hung không đấy?"

"Đâu có. Tớ được trời chọn rồi hả?" Thẩm Miên ngẩng đầu lên nhìn.

Lớp họ vừa hay có 21 người, chia nhóm thường là bốn người một nhóm, nên hay có một người bị lẻ ra.

Bạn học này được gọi đùa là "thiên tuyển chi tử"*, tuy có quyền tùy ý chọn một nhóm để tham gia, nhưng vinh dự "thiên tuyển" này thường mang một chút ý nghĩa thừa thãi, ai cũng cầu mong không phải là mình.

*Thiên tuyển chi tử: Đứa con được trời chọn, ý chỉ người may mắn hoặc xui xẻo một cách đặc biệt.

"Còn thảm hơn cả trời chọn nữa, cậu chung nhóm với Mạnh Tinh Hà và Hạ Duy." Triệu Hiểu Thần mặt mày méo xệch, tỏ vẻ rất không hài lòng với việc chia nhóm này, "Ai chia nhóm thế này, đúng là có trình độ thật."

Thẩm Miên còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, Mạnh Tinh Hà đã đi tới, thông báo cho cô, ngắn gọn súc tích: "Lát nữa đến phòng A301 khu giảng đường A để thảo luận."

Thẩm Miên gật đầu tỏ ý đã nhận được.

Lớp học sau khi tan học hơi lộn xộn, có người đi qua đi lại xung quanh, Mạnh Tinh Hà nghiêng người dựa vào bàn nhường chỗ.

Triệu Hiểu Thần nhanh tay lẹ mắt úp "bức tranh nhạy cảm" của Thẩm Miên xuống, hành động giấu đầu hở đuôi này ngược lại thu hút sự chú ý của Mạnh Tinh Hà, ánh mắt cậu ta quét xuống dưới.

Cậu ta liếc nhìn Thẩm Miên một cái, không nói gì, rồi bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play