Thời gian hẹn ngày càng đến gần, hai tiết cuối, Thẩm Miên học có chút lơ đãng.
Tiếng giảng bài của giáo viên như nước đổ đầu vịt, bút trong tay cô vẫn lướt, nhưng trên giấy không phải là chữ, mà là một bức vẽ nhỏ đang dần thành hình.
Một người đàn ông đeo kính, hai chân dang rộng ngồi trên ghế, cúc áo sơ mi bung mở, một tay kéo cà vạt.
Đôi mắt nhắm hờ, đôi tay thon dài, vòng eo thon gọn, và cơ bụng thấp thoáng...
Nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng những chi tiết nhỏ lại ẩn chứa sự gợi cảm.
Triệu Hiểu Thần cũng đang lén lút nhắn tin với bạn trai, vừa nhắn vừa tủm tỉm cười, đúng chuẩn một cô gái đang yêu say đắm.
Một lát sau, cô ấy đột nhiên vỗ vỗ Thẩm Miên, đưa điện thoại cho cô xem: “Cậu xem này.”
Thẩm Miên còn quá ngây thơ, tưởng cô ấy muốn mình xem thông tin quan trọng gì, nên vô cùng nghiêm túc đọc hết đoạn chat của hai người họ.
Toàn là những lời lẽ sáo rỗng thường ngày, sự ngọt ngào của đôi tình nhân, ngoài ra Thẩm Miên chẳng tìm thấy thông tin quan trọng nào, chỉ nghe Triệu Hiểu Thần nói: “Nhìn bạn trai tớ này, đáng yêu thật sự.”
“...”
Thẩm Miên trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu cũng từng là cẩu độc thân, hà cớ gì phải dồn tớ vào đường cùng?”
Lời xin lỗi của Triệu Hiểu Thần vô cùng thiếu thành ý: “Xin lỗi cậu, hội những người đang yêu nồng cháy như bọn tớ không kiềm chế được nỗi lòng muốn chia sẻ niềm vui.”
Ha.
Thẩm Miên ăn miếng trả miếng, cầm bản phác thảo còn dang dở của mình lên: “Xem này.”
“Đẹp quá!” Với tư cách là “họa sĩ” chuyên cung cấp “lương thực” tinh thần cho ký túc xá, những bức vẽ nhỏ của Thẩm Miên luôn là món ăn tinh thần của các bạn cùng phòng. Triệu Hiểu Thần cầm tờ giấy ngắm nghía, tiện miệng hỏi: “Cậu vẽ Mạnh Tinh Hà à?”
Thẩm Miên mê mẩn Giang Nhất Hành lắm rồi, bức vẽ đương nhiên là phác họa theo anh.
Nhưng được Triệu Hiểu Thần nhắc, cô mới muộn màng nhận ra, quả thật cũng có nét giống Mạnh Tinh Hà.
“Không phải Mạnh Tinh Hà.” Thẩm Miên nói. “Là trai bao của tôi.”
“Mấy hôm nay sao cậu cứ nhắc đến trai bao thế?” Triệu Hiểu Thần không cho là thật, còn khuyên cô: “Cậu vẫn chưa từ bỏ Mạnh Tinh Hà à? Cậu ta với Hạ Duy chẳng phải đang quen nhau rồi sao.”
Mạnh Tinh Hà vừa là sinh viên giỏi, cũng là nam thần số 1 được công nhận trong số các mỹ nam của khoa Luật, là nam thần của biết bao cô gái. Vẻ ngoài của cậu ta và Giang Nhất Hành cùng một kiểu, nho nhã, đeo kính.
Thẩm Miên từ nhỏ đã có thiện cảm với kiểu con trai này, hồi mới vào đại học, cô không tránh khỏi có chút cảm tình với Mạnh Tinh Hà, người đúng gu thẩm mỹ của mình.
Nhưng, nếu nói Mạnh Tinh Hà là người hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, thì Giang Nhất Hành chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Nói không ngoa, nếu hai người đứng cạnh nhau, Giang Nhất Hành có thể hạ gục Mạnh Tinh Hà trong một nốt nhạc cả trăm lần. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Tớ không có tình cảm gì với Mạnh Tinh Hà cả.” Thẩm Miên đanh thép sửa lại.
Để trai bao của tôi biết được, anh sẽ không vui đâu.
Đúng lúc tan học, lớp học bỗng trở nên ồn ào.
Thẩm Miên canh cánh nhớ cuộc hẹn với Giang Nhất Hành, kẹp vội bức vẽ vào sách giáo khoa, rồi nóng lòng thu dọn cặp sách.
Triệu Hiểu Thần ngạc nhiên hỏi: “Cậu vội vàng đi đâu thế?”
Mắt Thẩm Miên sáng lấp lánh: “Đi gặp trai bao.”
Lúc bắt taxi đến dưới tòa nhà Trung Tâm Hưng Nghiệp, Giang Nhất Hành đã đứng đợi bên đường.
Anh vừa tan làm, vẫn mặc bộ vest như thường lệ. Từ xa, Thẩm Miên đã thấy bóng dáng nổi bật ấy, người đẹp đến cả tư thế đứng chờ cũng thật ưa nhìn.
Cô hạ cửa kính xe, vui vẻ vẫy tay với anh, nụ cười rạng rỡ.
Đến nơi, cô lập tức xuống xe, như một người theo đuổi đầy ân cần, chủ động mở cửa xe giúp anh.
Giang Nhất Hành thản nhiên đón nhận: “Cảm ơn.”
Thẩm Miên chạy lon ton sang bên kia lên xe. Lần đầu tiên ngồi gần Giang Nhất Hành đến vậy, cô bất giác ngồi thẳng lưng, vô cùng nghiêm chỉnh.
Vậy mà tâm trạng lại lâng lâng vui sướng, niềm vui hiện rõ trên từng nét mày khóe mắt.
Mùi nước hoa anh dùng vẫn giống lần trước, hương thơm này cô đã ngửi hai lần, giờ có chút nghiện rồi.
Thẩm Miên lén nhìn Giang Nhất Hành một cái, thấy dáng vẻ anh tao nhã, hai tay đặt trên đầu gối, thon dài đẹp mắt.
Cô thu tầm mắt lại, hai giây sau lại liếc nhìn, lần này bị Giang Nhất Hành bắt gặp.
Thẩm Miên mạnh dạn hỏi: “Tôi có thể nắm tay anh không?”
Giang Nhất Hành nhìn cô với nụ cười nửa miệng, vài giây sau, anh từ tốn gật đầu: “Đương nhiên.”
Nhưng dù đồng ý như vậy, anh vẫn không có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên.
Thẩm Miên chủ động đưa tay qua, cẩn thận từng chút một, từ từ, từ từ, tiến lại gần anh. Quá trình này không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.
Khi tay cô đưa đến gần, Giang Nhất Hành phối hợp nhấc tay trái lên.
Thẩm Miên nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay đàn ông vốn rộng và dày hơn con gái, cô chạm vào một hơi ấm khô ráo mà xa lạ.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc nắm tay bạn cùng phòng.
Cũng khá thoải mái, rất dễ nắm.
Thẩm Miên nắm tay anh, thích thú ngắm nghía.
Bàn tay này còn đẹp hơn cả trong tranh cô vẽ, không có lông tay thừa thãi, đốt ngón tay thon dài, đường gân và xương khớp hoàn hảo.
Cô nhìn đến mê mẩn, toàn tâm toàn ý, vô cùng tập trung.
Giang Nhất Hành ung dung nhìn cô săm soi tay mình.
Một lát sau, anh thong thả nói: “Để tránh những hiểu lầm không cần thiết, tôi cần nhắc cô một chút, đây là dịch vụ tính phí.” ( app TYT - tytnovel )
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, Thẩm Miên kinh ngạc ngẩng đầu: “Tính phí?”
“Dịch vụ phát sinh sẽ tính phí, về vấn đề này, tối hôm đó chúng ta đã thống nhất rồi.” Giang Nhất Hành nói.
Thẩm Miên đương nhiên nhớ anh đã nói “các dịch vụ khác sẽ tính phí riêng”, chỉ là cô không ngờ nắm tay cũng tính vào đó. Cô cứ ngỡ rằng chỉ có “tiếp xúc da thịt” mới tính phí thôi.
Nhưng đã nói trước rồi, Thẩm Miên dĩ nhiên sẽ tuân theo thỏa thuận.
Là một sinh viên luật, chút ý thức này cô vẫn có.
“Tính phí thế nào ạ?” Cô hỏi.
Giang Nhất Hành nhướng mày, thoáng suy nghĩ, rồi ra vẻ thương lượng hỏi ý kiến cô: “Cô thấy tính phí thế nào thì hợp lý?”
Thẩm Miên cũng chẳng có kinh nghiệm, trong lòng đắn đo hồi lâu.
Nắm tay chắc là dịch vụ cấp thấp nhất rồi nhỉ, nhưng nếu ra giá thấp, cô lại sợ không xứng với thân phận "trai bao" hàng đầu của anh, khiến anh hiểu lầm là mình thấy anh không đáng giá thì không hay.
Cuối cùng, cô hào phóng đề nghị: “Năm trăm, được không ạ?”
“Được, cứ theo ý cô.” Giang Nhất Hành có vẻ rất dễ nói chuyện, ôn tồn lịch sự, giọng điệu của anh dường như vẫn xem Thẩm Miên là trẻ con, tựa như cô nói bao nhiêu, anh cũng sẽ chiều theo vậy.
Nắm tay năm trăm tuy hơi đắt, nhưng có thể nắm lâu một chút, cũng đáng tiền, Thẩm Miên thầm nghĩ trong lòng.
Giang Nhất Hành dường như đọc được suy nghĩ của cô, khẽ mỉm cười, rồi dưới ánh mắt ngây thơ của cô, anh chậm rãi nói:
“Đơn giá năm trăm, tính theo phút.”
Thẩm Miên suýt chút nữa thì sặc nước miếng mà chết.
“…”
Một phút năm trăm???
Thẩm Miên không khỏi có chút hối hận, sớm biết là tính giờ, cô đã không ra giá cao như vậy!
Lúc này, người tài xế phía trước đã xem kịch nãy giờ, vẻ mặt phức tạp: Đúng là thời buổi này, lòng người thật khó lường, một người đàn ông to con nắm tay con gái mà cũng đòi tiền? Đòi tiền thì thôi đi, lại còn năm trăm một phút, đây rốt cuộc là nắm tay hay nắm vàng?
Không biết tay của mình thế này thì thu được bao nhiêu tiền nhỉ.
Tài xế ho một tiếng, xen vào: “Hai vị, hay là chúng ta xem đi đâu trước đã ạ?”
Thẩm Miên ngẩn ra một chút, lúc này mới phát hiện mấy phút đã trôi qua mà xe vẫn đứng yên tại chỗ.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Cô hỏi Giang Nhất Hành.
Giang Nhất Hành giao quyền quyết định cho cô: “Cô quyết định là được.”
Khách sạn ư?
Tuy tiện lợi, nhưng có vẻ hơi qua loa, lại có cảm giác gì đó quá thẳng thừng, kiểu không nói hai lời là “làm” ngay.
Dù sao cũng là “quan hệ” lâu dài, vẫn nên có một địa điểm “giao dịch” (?) cố định thì tốt hơn. Nếu lần nào cũng đến khách sạn thì không còn lãng mạn nữa.
Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Miên nhớ ra, cô có nhà mà!
Sau khi cô thi đỗ đại học, anh trai đã mua cho cô một căn nhà gần trường, nhưng nhà thường không có ai nên cô rất ít khi về, căn nhà quanh năm bỏ không.
“Vậy, đến nhà tôi đi.”
Thấy Giang Nhất Hành không có ý từ chối, Thẩm Miên đọc địa chỉ cho tài xế, xe bắt đầu lăn bánh.
Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm lấy nhau, đã ba phút rồi.
Một ngàn rưỡi bay vèo trong nháy mắt.
Đột nhiên cảm thấy hơi phỏng tay, cô lặng lẽ buông móng vuốt ra.
Giang Nhất Hành với nụ cười như có như không thu tay về.
Lâu lắm rồi không về nhà, mở cửa ra là một luồng khí âm u của nơi đã lâu không có người ở, bụi bặm tích tụ lơ lửng trong ánh sáng.
Thẩm Miên kéo tấm khăn phủ trên ghế sô pha xuống, mời anh ngồi, hơi ngại ngùng: “Tôi lâu rồi không về, nhà không có ai dọn dẹp, lát nữa tôi gọi người giúp việc.”
“Không sao.” Giang Nhất Hành nói.
Anh nhìn lướt một vòng, diện tích hai trăm mét vuông, trang trí theo phong cách Mỹ, giá nhà ở khu này cũng được coi là biệt thự rồi.
Nhưng một căn biệt thự nhỏ thế này lại rơi vào cảnh phủ bụi, bụi trên bàn dùng ngón tay quệt một cái đã thấy một lớp mỏng.
Thẩm Miên xỏ dép lê chạy tới chạy lui bận rộn, mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí, lục tung tủ tìm một đôi dép lê nam mới toanh đưa cho Giang Nhất Hành, rồi lại chạy vào bếp nghiên cứu ấm đun nước siêu tốc.
Đồ điện gia dụng mua lúc sửa nhà, tất cả đều còn mới tinh, cô chưa từng dùng qua.
Mày mò một hồi mới đun xong nước nóng, cô rót cho Giang Nhất Hành một cốc nước, sau đó, hai người ngồi trong phòng khách, nhìn nhau không nói gì.
Chủ yếu là Thẩm Miên nhìn trộm, không biết nên làm gì. Giang Nhất Hành trông rất bình thản, khung cảnh bụi bặm xung quanh không hề ảnh hưởng đến khí chất công tử tao nhã của anh.
Thẩm Miên ở đối diện lén lút ngắm anh.
Sao mà đẹp trai thế nhỉ?
Nếu không phải nhà quá bẩn, người giúp việc lại sắp đến, cô đã muốn đè anh ra ngay tại chỗ rồi.
Quá trình chi tiết cô đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần, người càng cấm dục thì cởi đồ ra càng có cảm giác, dáng vẻ anh một tay tháo cà vạt chắc chắn rất đẹp, không biết có cơ bụng không...
Slide "triết học cơ thể người" tự động trình chiếu trong đầu, Thẩm Miên không để ý, buột miệng hỏi ra nội dung “đen tối” trong đầu: “Lúc anh ‘thân mật’ có đeo kính không?”
Giang Nhất Hành khẽ nhướng mày: “Thân mật?”
Từ mới lạ lẫm, nhưng dựa vào mặt chữ và ngữ cảnh thì không khó để đoán ra ý nghĩa.
Câu hỏi này cũng khiến anh rất bất ngờ.
Rõ ràng là một đứa trẻ ngây thơ, vậy mà trong chuyện này lại luôn thẳng thắn và táo bạo đến không ngờ.
Ánh mắt anh ánh lên ý cười, thích thú hỏi ngược lại: “Cô muốn tôi đeo kính à?”
Thẩm Miên thành thật gật đầu.
Cô thấy dáng vẻ đeo kính của anh rất gợi cảm.
Nụ cười của Giang Nhất Hành càng thêm sâu: “Nếu cô thích——tôi có thể chiều theo ý cô.”
Tốt quá rồi, Thẩm Miên lập tức càng mong chờ hơn vào màn “thân mật” sắp tới.
Đang mải mê tưởng tượng đủ thứ, bỗng nghe một tiếng: “Ọt ọt——”
Cô lập tức xoa bụng, cô đói rồi.
Tiếng bụng réo này lại nhắc nhở Thẩm Miên, họ vẫn chưa ăn cơm.
Gọi điện nhờ dì giúp việc mua giúp ít nguyên liệu, không lâu sau, người và nguyên liệu cùng đến.
Trình độ nấu ăn của Thẩm Miên chỉ dừng ở mức úp mì gói, nhưng dù sao mình cũng là chủ nhà, cô chủ động nhận trách nhiệm nấu cơm, nói với Giang Nhất Hành: “Tôi đi nấu cơm, anh có thể nghỉ ngơi một lát.”
——Dưỡng sức cho tốt, lát nữa còn “thể hiện” cho tốt.
Giang Nhất Hành lịch sự nói: “Vất vả cho cô rồi.”
Thẩm Miên khách sáo đáp: “Không vất vả đâu ạ.”
Anh trai tám tuổi đã biết nấu cơm rồi, có gì khó đâu chứ?
Cô ngây thơ nghĩ.
—
Lời tác giả:
Thẩm Miên: Nghĩ bậy, tôi là chuyên nghiệp.