Phân tích án lệ kinh điển, thầy giáo môn Luật Kinh tế Quốc tế nói rất nhanh, các thuật ngữ giá CIF, thư tín dụng, chuyển giao rủi ro… từng từ khóa nối tiếp nhau xuất hiện.
Thẩm Miên vừa xem PPT vừa ghi chép, chăm chú nghe giảng.
Thầy giáo trên bục giảng bỗng nhiên đẩy gọng kính.
Cây bút của Thẩm Miên khựng lại, cô nhớ đến người đàn ông đeo kính vô cùng quyến rũ kia.
Cô bỗng nhiên thở dài não nề: “Tớ mua một con vịt.”
Cứ tưởng là một cuộc gặp gỡ lãng mạn, ai ngờ vừa mất người vừa mất của.
Bên cạnh, Triệu Hiểu Thần đang lia lịa ghi chép, lơ đãng hỏi: “Vịt quay hả?”
“Không phải.”
“Vịt xào tương ớt?”
“Không phải.”
“Vịt luộc muối?”
“…”
Được rồi, thành công khiến cô đói bụng.
Vịt luộc muối ở nhà ăn số hai vì quá ngon nên thường xuyên bán hết trong nháy mắt. Từ khu giảng đường A đi qua tòa nhà đa năng rồi xuyên qua khu cây xanh có một con đường nhỏ, vịt luộc muối trong lòng Thẩm Miên đã tạm thời thay thế con vịt kia. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Tan học, bốn người trong ký túc xá nhanh chóng đến nhà ăn số hai, giành được một suất vịt luộc muối.
Vừa ăn vịt, Triệu Hiểu Thần mới sực nhớ ra điều gì đó: “Ủa, lúc nãy trên lớp cậu bảo mua một con vịt mà, vịt đâu rồi?”
Thẩm Miên gắp một miếng thịt vịt được cắt ngay ngắn, giọng nói trầm lắng:
“Vịt chín rồi, bay mất rồi.”
?
Triệu Hiểu Thần ngơ ngác không hiểu gì.
Thẩm Miên lại tiếp tục: “Vịt bay trứng vỡ, công dã tràng đãi vịt…”
“Ngốc rồi ngốc rồi, con bé này ngốc rồi.” Triệu Hiểu Thần đặt đũa xuống, ôm đầu Thẩm Miên vào lòng, vuốt ve đầy yêu thương.
“Tớ không ngờ cậu lại nặng tình với tớ đến vậy, tớ chỉ cho cậu leo cây một bữa cơm thôi mà cậu đã bị đả kích lớn đến mức hỏng cả não rồi. Không sao đâu Bao Bao, sau này tớ đi đâu cũng mang cậu theo.”
Thẩm Miên: “…”
“Tớ cũng có trách nhiệm,” Mễ Tuyết nói, “Bọn tớ đều thoát ế rồi, chỉ còn lại mỗi Bao Bao, hôm qua lễ tết còn để cậu ấy đi ăn một mình, đáng thương quá. Hay là để Bao Bao theo tớ đi, bạn trai tớ tính tình rất tốt, rất biết chăm sóc người khác.”
“Tớ không…” Thẩm Miên định nói gì đó, nhưng hoàn toàn không chen vào được.
Diêu Minh Vi cũng đến tranh giành quyền nuôi dưỡng: “Hay là thế này, mỗi người bọn tớ hai ngày, thay phiên nhau đưa đi, cuối tuần thì cả nhóm đi chung.”
“Tớ thấy được đấy. Vậy cậu thứ Hai thứ Ba, Mễ Tuyết thứ Tư thứ Năm, tớ thứ Sáu thứ Bảy.”
“…”
Tình bạn cùng phòng cảm động đất trời.
Bị sắp xếp rõ ràng rành mạch, Thẩm Miên ngẩng đầu lên khỏi lòng Triệu Hiểu Thần: “Các cậu xem tớ—”
Ba người đồng loạt nhìn cô.
Thẩm Miên: “Tớ trông giống bóng đèn lắm à?”
Còn ba nhà thay phiên nhau chiếu sáng…
Kế hoạch nuôi dưỡng luân phiên bị đổ bể do người trong cuộc từ chối.
Chiều thứ tư không có tiết, Thẩm Miên quyết định đến LOSE DEMON thử vận may, hỏi thăm nhân viên về đàn vịt tụ tập ở đó tối hôm đó.
Nhân viên lập tức nghiêm nghị phủ nhận: “Người đẹp ơi, bọn mình làm ăn đàng hoàng, bạn không thể nói bậy được đâu.”
Thẩm Miên giải thích mãi mới xua tan được sự nghi ngờ của đối phương, tin rằng cô không phải đến đây để "câu cá thực thi pháp luật".
“Tôi muốn tìm một người.”
“Bị lừa tiền à?” Nhân viên dường như đã gặp nhiều trường hợp như vậy.
Thẩm Miên suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bị lừa tình cảm.”
Mừng hụt.
“Haizz.” Nhân viên khuyên nhủ hết lời, “Em gái à, sau này cẩn thận một chút, người làm nghề đó làm gì có tình cảm thật.”
Thẩm Miên tay trắng trở về từ quán bar, nhưng hôm nay vận may không tệ, vừa ra ngoài đi được một đoạn không xa, tuy không tình cờ gặp Giang Nhất Hành, nhưng lại gặp được đồng bọn vịt của anh.
Người đàn ông hôm đó tự hào nói mình không còn dùng được nữa, đang dựa vào hàng rào gỗ bên ngoài quán cà phê tán gái.
Mặc áo sơ mi cổ đứng màu cà phê, quần tây chín tấc màu xám cà phê, tóc vuốt keo tạo kiểu, trông rất thời trang và sành điệu.
Ôn Chỉ Yến và Giang Nhất Hành đều là người sáng lập Văn phòng luật sư Hành Chỉ, từ mấy năm trước đã không còn nhận các vụ kiện tụng nữa.
So với sự bận rộn của Giang Nhất Hành, anh ta ngày nào cũng rảnh rỗi đến chết, luật sư trong văn phòng đang xử lý công việc hiệu quả, còn anh ta thì ung dung uống cà phê dạo phố.
Nói chuyện một lúc với cô gái xinh đẹp đến xin số WeChat của anh ta, vài ba câu đã khiến đối phương cười tươi như hoa. Dỗ dành người ta đi rồi, anh ta vừa định đứng thẳng dậy thì lại có một người khác đến trước mặt.
Thẩm Miên đứng đợi anh ta tán gái xong mới tiến lên, rất lịch sự nói: “Chào anh.”
Ôn Chỉ Yến nhếch mép: “Chào em, người đẹp nhỏ. Muốn xin WeChat của tôi à?” ( app truyện TᎽT )
Thẩm Miên lập tức lắc đầu: “Tôi muốn tìm đồng nghiệp của anh, Giang Nhất Hành.”
“Tìm cậu ta à.” Ôn Chỉ Yến nhướng mày, giọng điệu tự nhiên mang theo vài phần không đứng đắn, “Tìm cậu ta cũng được, nhưng trước tiên nói cho tôi biết, em là gì của cậu ta?”
Thẩm Miên nghiêm túc trả lời: “Tôi là khách hàng của anh ấy.”
Mấy năm nay Giang Nhất Hành nổi danh bên ngoài, không ít người tìm đến anh để tư vấn, Ôn Chỉ Yến thấy vậy cũng không lấy làm lạ. Có điều, thân chủ nhỏ tuổi như vậy quả thật không nhiều, anh ta nhìn Thẩm Miên thêm vài lần.
“Cậu ta đi công tác rồi.” Vì là chuyện công, Ôn Chỉ Yến nói, “Văn phòng của chúng tôi ở trên lầu, tôi đưa em lên.”
Thẩm Miên hơi ngạc nhiên: “Club của các anh làm việc trong tòa nhà văn phòng sao?”
Tòa nhà này là một trong những tòa nhà văn phòng đắt đỏ nhất khu trung tâm thành phố, Club bây giờ cũng sành điệu thế này rồi sao?
“Đúng vậy, Club của chúng tôi...” Nói đến nửa chừng, Ôn Chỉ Yến nhận ra có gì đó không đúng. “Club?”
Lúc Giang Nhất Hành nhận điện thoại thì vừa mới làm xong việc, được chút thời gian rảnh rỗi. Ôn Chỉ Yến vừa mở miệng đã lên giọng hỏi tội, giọng điệu rất không đứng đắn: “Giang Nhất Hành, cậu làm chuyện xấu gì ở bên ngoài thế hả, khách hàng nhỏ của cậu tìm tới tận chỗ tôi rồi này.”
Người thông minh, bạn nói một, anh đã có thể nghĩ ra ba.
Giang Nhất Hành hỏi thẳng: “Nhóc con đó ở chỗ cậu à?”
“Ừ.” Giang Nhất Hành có thể nghĩ ra ngay là ai, ngoài trí nhớ tốt ra, cũng đủ thấy sự đặc biệt của người này. Ôn Chỉ Yến hứng thú ra mặt: “Luật sư Giang, tôi có một thắc mắc cần cậu giải đáp, Văn phòng luật sư Hành Chỉ đường đường chính chính của chúng ta sao tự dưng lại biến thành Club vậy?”
Nhưng Giang Nhất Hành không muốn để ý đến anh ta: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”
“Tôi làm ma cô cũng phải thu phí môi giới chứ, mười vạn, chuyển vào thẻ của tôi.” Ôn Chỉ Yến nhân cơ hội kiếm chác: “Nhận được tiền tôi mới cho cô ấy nghe điện thoại.”
Giang Nhất Hành khẽ mỉm cười, giọng điệu vẫn ôn tồn nho nhã, thậm chí có thể khiến người ta tưởng tượng ra nụ cười dịu dàng như gió xuân của anh:
“Cậu nằm mơ đi.”
Điện thoại bị ngắt một cách dứt khoát, Ôn Chỉ Yến “chậc” một tiếng, cầm điện thoại xoay người. Vừa định dỗ dành Thẩm Miên vài câu, gây thêm chút chuyện cho Giang Nhất Hành, còn chưa kịp bước tới gần đã thấy cô nhận điện thoại, rồi đôi mắt sáng rỡ lên.
Ánh mắt có hồn, có lẽ chính là nói đến trường hợp này.
Thẩm Miên tưởng Ôn Chỉ Yến nói số của mình cho Giang Nhất Hành nên không nghĩ nhiều, nghe thấy giọng nói hay đọng lại trong ký ức kia, cả người cô khoan khoái hẳn.
“Đang tìm tôi à?” Giọng nói trong trẻo cách một lớp dòng điện lại thêm phần từ tính.
Thẩm Miên ngoan ngoãn: “Vâng.”
“Mấy hôm nay tôi đi công tác, định bụng xong việc sẽ liên lạc với cô, đợi sốt ruột rồi à?” Giọng anh tự dưng giống như đang dỗ trẻ con, có chút dịu dàng.
Ôn Chỉ Yến cúi người ghé tai qua, quang minh chính đại nghe lén.
Thẩm Miên liếc nhìn con người kỳ lạ này một cái, thành thật nói: “Không vội, chỉ là tôi tưởng anh ôm tiền bỏ trốn rồi.”
Giang Nhất Hành mỉm cười: “Không đâu, tôi có đạo đức nghề nghiệp.”
Làm chuyện chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào, mà lại nói lời đạo mạo trang nghiêm.
“Chậc chậc chậc.” Ôn Chỉ Yến phát ra âm thanh khinh bỉ.
Đầu dây bên kia, Giang Nhất Hành ngừng một chút, giọng nói bình tĩnh vang lên trong điện thoại: “Tiến về phía trước ba bước.”
Thẩm Miên nhìn về phía trước, không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ba bước: “Sau đó thì sao ạ?”
Sau đó thì đã bỏ qua cái tai đang nghe lén kia rồi.
“Mai tôi về.” Giang Nhất Hành nói.
“Vậy mai bắt đầu luôn ạ?” Thẩm Miên vẫn rất thẳng thắn, canh cánh trong lòng đại nghiệp chưa thành.
Sự kiên trì và hứng thú không chút che giấu của cô khiến Giang Nhất Hành cảm thấy vô cùng thú vị.
Anh cười đáp: “Có thể bắt đầu.”
Tâm trạng Thẩm Miên vui vẻ hẳn lên.
“Vậy tôi đi đón anh nhé?”
“Được.”
Cúp máy, Thẩm Miên lưu số vào điện thoại, ghi chú: Trai bao.
Lưu xong vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện Ôn Chỉ Yến không biết từ lúc nào đã lại xuất hiện sau lưng mình, đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cô, vẻ mặt như muốn nói: “Tôi biết ngay thằng nhóc này lại lén lút làm chuyện xấu sau lưng mình mà!”
Thẩm Miên cảm thấy vị huynh đài này thật kỳ lạ hết sức.
Chiều hôm sau Giang Nhất Hành xuống máy bay, đến văn phòng xử lý tài liệu. Ôn Chỉ Yến, người chuyên rình mò chờ anh, lượn lờ đến văn phòng của anh, đứng ở cửa như một con lạc đà alpaca: “Phụt!”
“...”
Giang Nhất Hành chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái.
“Giang trai bao.” Ôn Chỉ Yến lại gọi.
Giang Nhất Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Trai bao, Giang trai bao.” Ôn Chỉ Yến như sợ anh không nghe rõ, lặp lại hai lần: “Đây không phải là biệt danh yêu thương mà khách hàng nhỏ của cậu đặt cho cậu sao?”
Biệt danh yêu thương này...
Giang Nhất Hành nhướng mày.
Mấy hôm nay anh không có ở đây, Ôn Chỉ Yến đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, lúc này bắt được anh liền quấy rối, giọng điệu thấm thía nói: “Cậu vì Văn phòng luật sư của chúng ta mà thật sự đã trả giá quá nhiều rồi, vì tăng doanh thu mà lại bắt đầu bán thân. Tinh thần cống hiến như vậy, tôi đã tự kiểm điểm bản thân, thật sự rất hổ thẹn. Thế này đi, sau này cậu lại ra ngoài tiếp khách, tôi sẽ thay cậu thu tiền...”
Giang Nhất Hành gọi số nội bộ, thư ký bên ngoài nhanh chóng chạy tới.
Ngón tay cầm bút của Giang Nhất Hành chỉ vào Ôn Chỉ Yến: “Tống cổ anh ta ra ngoài.”
Đều là sếp cả, thư ký nào dám đắc tội, vẻ mặt đầy khó xử.
Ôn Chỉ Yến phải tốn chút nước bọt, thề thốt sẽ không quấy rối Giang Nhất Hành nữa mới dỗ được người đi, không nói nhảm nữa, anh ta đi vào rồi ngồi lên bàn làm việc của Giang Nhất Hành: “Này, cậu thật sự lừa gạt con bé nhà người ta à, có cắn rứt lương tâm không đấy?”
“Không cắn rứt.” Giang Nhất Hành ung dung đáp.
Ôn Chỉ Yến “chậc” một tiếng, rất thất vọng về anh: “Giới hạn đạo đức của cậu đâu rồi?”
Giang Nhất Hành đáp: “Làm việc chung với cậu, rất khó để còn giới hạn đạo đức.”
“Có phải cậu để ý cô bé đó rồi không?” Ôn Chỉ Yến bị công kích cá nhân đã quen, “Trông rõ là một đứa trẻ đơn thuần, cậu có hứng thú à?”
Giang Nhất Hành không trả lời, đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác không đầu không cuối: “Tên trộm vặt lần trước cào xước xe tôi sa lưới rồi.”
Ôn Chỉ Yến nhớ ra chuyện này: “Là cái đứa khắc chữ ‘tra nam’ lên xe cậu đó hả? Không phải nói là đeo khẩu trang, gây án có tổ chức, phối hợp ăn ý, không để lại manh mối gì sao, làm thế nào mà tìm được?”
Giang Nhất Hành cười cười: “Tự chui đầu vào lưới.”