Không khí xung quanh im lặng trong vài giây.
Làm nghề nhiều năm, đây là lần đầu tiên Giang Nhất Hành nghe thấy yêu cầu kiểu này.
“Bao theo tháng?”
Giọng điệu nghi vấn, âm cuối kéo dài và cao lên ẩn chứa một chút ý vị trêu đùa.
Ngay cả đôi mắt cũng hơi cong lên, con ngươi màu nâu nhạt và đuôi mắt cong cong, dịu dàng như gió xuân phả vào mặt.
Mức phí một giờ mười nghìn tệ chắc là tiêu chuẩn cao cấp nhất rồi, dù sao thì khuôn mặt và khí chất của anh đều thuộc hàng xa xỉ, đẳng cấp Hermès, người bình thường không kham nổi.
Thẩm Miên diễn giải vẻ mặt không rõ ý tứ của anh thành nghi ngờ cô không trả nổi.
Trai bao giá trên trời, người nuôi nổi đúng là rất ít, nhưng tuy cô không có bạn trai nào, tiền thì lại rất nhiều.
Thẩm Miên gật đầu: “Tôi muốn thuê anh một tháng. Anh yên tâm, tôi có tiền.”
Để tỏ thành ý, cô lấy một chiếc thẻ từ trong ba lô ra, đưa tới, “Trong thẻ này có một trăm nghìn,”
Giang Nhất Hành nhận lấy chiếc thẻ đó, vẻ hứng thú trong mắt ngày càng đậm.
Anh nghịch thẻ trong tay hai cái, ngước mắt lên, nhìn Thẩm Miên đầy hứng thú: “Thuê tôi, một tháng?”
Âm cuối cùng được nhấn mạnh, từng chữ một, dường như có thắc mắc về khoảng thời gian này.
Một tháng, có vấn đề gì sao?
Thẩm Miên hơi khó hiểu, lẽ nào anh thấy lâu quá?
Thục Đạo Nan có hậu vị rất mạnh, đầu óc Thẩm Miên lúc này đã hơi lâng lâng rồi.
Tuy cô chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy rồi, yêu đương có thể làm rất nhiều chuyện, riêng chuyện kia thôi đã có bao nhiêu bối cảnh và tư thế khác nhau để mở khóa. Thẩm Miên từ nhỏ đã đọc vô số "hoàng thư", xem qua không dưới một trăm kiểu, mỗi ngày mở khóa một kiểu thì cũng chỉ được ba mươi kiểu, thời gian quá ngắn thì không trải nghiệm hết được. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cô lo lắng suy nghĩ một lát, rồi uyển chuyển cẩn thận nói: “Nửa tháng cũng được.”
Không thể ít hơn được nữa! Ít hơn nữa là không đủ chơi!
Giang Nhất Hành bật cười.
Anh đánh giá Thẩm Miên, cô gái nhỏ này cao vừa đến vai anh, không trang điểm, gương mặt trắng nõn bầu bĩnh, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.
Gò má đỏ hồng, rõ ràng là uống quá nhiều, nhưng đôi mắt hạnh cứ nhìn thẳng vào anh, rực cháy ánh sáng nóng bỏng.
Anh dùng hai ngón tay kẹp chiếc thẻ ngân hàng, đưa trả lại cho Thẩm Miên, giọng điệu có mấy phần dỗ dành của người lớn khi đối mặt với đứa trẻ đang quậy phá: “Nhóc con, đừng quậy.”
Nhóc con?
Thẩm Miên lập tức lấy chứng minh thư của mình ra, chỉ vào năm sinh 1999 cho anh xem: “Tôi không phải trẻ con, tôi hai mươi tuổi rồi.”
Ngừng một chút, cô nghiêm mặt bổ sung giải thích cho hành vi của mình: “Hợp pháp.”
Giang Nhất Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc chứng minh trong sạch của cô, hai giây sau, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Nụ cười này thật khó hiểu, nhưng tiếng cười lại trầm thấp quyến luyến, Thẩm Miên nghe mà tai tê rần, nóng bừng lên.
“Nếu đã vậy.”
Giang Nhất Hành cong khóe môi, ngón tay xoay một vòng, lấy lại chiếc thẻ, bỏ vào túi.
“Đi thôi.”
Chiếc A8L mà Giang Nhất Hành thường lái đi làm dạo trước đã mang đi sửa, anh đổi sang một chiếc BMW M760Li màu xanh Boston, màu mà Thẩm Miên rất thích.
Cô thầm khen ngợi, quả không hổ là trai bao Hermès, xe lái cũng là xe sang.
Chiếc M760Li tăng tốc rất nhanh, suất ăn cặp đôi và Thục Đạo Nan dường như đang tranh cãi trong dạ dày, Thẩm Miên hơi say xe.
Cơn say xe này khiến cô choáng váng, đến khi tỉnh táo lại, xe đã tắt máy trong bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà.
Đi thang máy vào đại sảnh, không gian yên tĩnh, phong cách độc đáo, đây là một khách sạn năm sao nổi tiếng gần quán bar.
Nhân viên lễ tân không hề liếc mắt lung tung, làm thủ tục nhận phòng cho họ. Phải thừa nhận rằng, khoảnh khắc này, Thẩm Miên dấy lên một chút kích động mơ hồ.
Và căng thẳng.
Đến khách sạn rồi kìa!
Bước vào thang máy không người, Thẩm Miên nghiêng đầu, nhìn thấy bóng mình và Giang Nhất Hành trên vách thang máy sáng bóng.
Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, ngay cả cái bóng cũng đẹp khác biệt.
Rất nhanh đã đến tầng cao nhất, Thẩm Miên bước chân ra, giẫm lên tấm thảm không gây tiếng động, có cảm giác trang trọng như đang đi trên thảm đỏ.
Giang Nhất Hành mở cửa phòng, đi vào trước, cô đứng bên ngoài.
Sắp vào rồi!!!
Trong lòng dậy sóng, nhưng cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhấc chân bước vào. Đó là một căn suite* có bố cục rộng rãi sáng sủa, phong cách Trung Hoa mới, bước vào là phòng khách thoáng đãng, trên bàn có một bó hoa tươi.
*Suite: Loại phòng hạng sang trong khách sạn, thường bao gồm phòng ngủ và phòng khách riêng biệt.
Cô chưa kịp quan sát nhiều hơn, phía sau đã vang lên tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ.
Thẩm Miên quay đầu lại, thấy Giang Nhất Hành cởi cúc áo vest, cởi áo khoác ngoài ra.
Đường eo hiện ra trong khoảnh khắc nào đó vừa thon gọn vừa đẹp mắt.
Chiếc áo sơ mi trắng làm bớt đi vẻ nho nhã cấm dục trên người anh, trông càng giống một vị công tử phong nhã, thanh cao như gió mát trăng sáng.
Nhưng người có khí chất sạch sẽ như vậy lại là một trai bao sa chân vào chốn phong trần, sự tương phản này thật sự quá khiến người ta... rung động.
Aaa sắp bắt đầu rồi!
Đầu óc Thẩm Miên quay cuồng, lúc này mới cảm nhận được Thục Đạo Nan có chút ngấm.
Cô nhìn Giang Nhất Hành chằm chằm, không hiểu sao lại lắp bắp một chút: “Bắt, bắt đầu luôn ạ?”
Giang Nhất Hành liếc nhìn cô, trong mắt thoáng ý cười.
Anh bước vào, dáng đi ung dung, thần thái điềm tĩnh.
Khi đi ngang qua trước mặt Thẩm Miên, cô lặng lẽ ưỡn ngực ngẩng đầu, cố tỏ ra vẻ 'tôi không căng thẳng, tôi rất bình tĩnh'.
Giang Nhất Hành dừng lại, đối mặt nhìn cô, lịch sự nói: “Bao theo tháng là một giao dịch dài hạn, trước khi bắt đầu, hay là chúng ta tìm hiểu nhau một chút trước đã. Đương nhiên, nếu cô muốn bắt đầu luôn, tôi không có vấn đề gì.”
Đây không phải là quán bar đầy mùi rượu hỗn tạp, không khí trong phòng sạch sẽ mát mẻ, anh đứng gần, Thẩm Miên có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Hương cuối tuyết tùng rất dễ nhận ra, lạnh lẽo nhưng ẩn chứa chút dịu dàng.
Lòng cô ngứa ngáy, cũng khá muốn bắt đầu luôn.
Nhưng tìm hiểu trước một chút cũng được.
Thẩm Miên không chút suy nghĩ, nói một tràng giới thiệu bản thân: “Tôi tên Thẩm Miên, sinh viên năm ba khoa Luật Đại học A, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1999, cung Cự Giải, nhóm máu B, bố mẹ đều đã mất, có một anh trai ở Mỹ.”
Giang Nhất Hành khựng lại một chút, hiểu ra đây là màn tự giới thiệu của cô. Đáp lễ, anh nói: “Giang Nhất Hành.”
Giang Nhất Hành.
Thẩm Miên thầm nhẩm lại cái tên này trong lòng.
Hay thật đấy, rất hợp với khí chất của anh.
Giang Nhất Hành thấy cô tự mình gật gù, dường như khá tán thưởng cái tên của anh. Nhưng giây tiếp theo, cô lại ngẩng đầu hỏi:
“Vậy bây giờ bắt đầu được chưa ạ?”
Nóng lòng đến vậy sao?
Giang Nhất Hành cười khẽ, không trả lời, xoay người đi đến ghế sofa ngồi xuống.
“Nhóc con, qua đây.”
Anh vắt chéo chân, nhếch môi nói, “Bàn bạc giá cả đã.”
Thẩm Miên không cha không mẹ, nhưng có một người anh trai rất lợi hại. Anh trai ở Mỹ không thường xuyên về nước, mỗi tháng đều cho cô một khoản tiền tiêu vặt lớn, cô không mê đồ xa xỉ, tiền nhiều đến mức tiêu không hết.
Có điều, bây giờ cô đã mê mẩn một 'món đồ xa xỉ' cực kỳ tốn kém – trai bao Hermès giá rất cao.
“Anh cứ ra giá đi.” Thẩm Miên nói.
Giọng cô vẫn mềm mại, nhưng đằng sau câu nói này là cả một sự giàu có.
Giang Nhất Hành khẽ nhướng mày: “Tùy tôi ra giá?”
Thẩm Miên gật gật cằm: “Tùy anh ra giá.”
Sự giàu có chống lưng phía sau bỗng chốc càng thêm to lớn.
Giang Nhất Hành mỉm cười.
Nhóc con này khá giàu.
Anh nhìn Thẩm Miên với vẻ dò xét không rõ ý tứ, suy nghĩ một lát rồi ra giá: “Bao theo tháng, một trăm nghìn.”
Mắt Thẩm Miên hơi mở to.
Một tháng một trăm nghìn? Sao rẻ thế?
Giang Nhất Hành dường như đoán được suy nghĩ của cô, không nhanh không chậm nói nốt vế sau: “Các dịch vụ khác, tính phí riêng.”
Ồ.
Một trăm nghìn hóa ra là phí gói cơ bản.
Thẩm Miên nhẩm tính trong đầu: Phí của anh là một giờ mười nghìn tệ, đàn ông bình thường cũng chỉ khoảng một giờ thôi, cho dù tính theo tần suất cao là mỗi lần hai giờ, mỗi ngày một lần, thì một tháng cũng chỉ cần sáu trăm nghìn.
Không nhiều, cô thuê nổi.
Giang Nhất Hành giơ chiếc thẻ lúc trước của Thẩm Miên lên: “Thẻ này coi như tiền đặt cọc cô trả trước, tôi nhận.”
“Vậy tối nay không làm ạ?”
Mong ngóng cả buổi tối, đầu óc Thẩm Miên lúc này xoay chuyển cực nhanh, lập tức phản ứng lại.
Giang Nhất Hành cười khẽ: “Mai là thứ Hai, không phải đi học à?”
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai vừa đúng thứ Hai, cả buổi sáng kín lịch học. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thẩm Miên lập tức lộ ra vẻ chán nản.
Tiếc nuối đến thế sao?
Dáng vẻ của cô khiến Giang Nhất Hành thầm buồn cười, anh hạ giọng an ủi: “Còn nhiều thời gian.”
Giọng anh rất hay, bốn chữ này lại nhuốm màu ám muội khó tả, khiến tai Thẩm Miên nóng lên.
Đúng vậy, còn nhiều thời gian.
Một tháng cơ mà, thiếu gì cơ hội 'làm' anh.
Giang Nhất Hành đứng dậy đi về phía cửa ra vào, lấy áo khoác của mình: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Miên mắt trông mong nhìn anh, lưu luyến vẫy tay: “Bye bye.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, hơi nóng vẫn còn vương vấn trên mặt cô, rất lâu không tan.
Người đã đi rồi, nhưng đầu óc Thẩm Miên vẫn tràn ngập hình bóng anh, nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đó, nghĩ đến nụ cười khiến người ta mềm nhũn chân của anh, nghĩ đến mức cả người lâng lâng, cô lao đến nhào lên giường trong phòng ngủ.
Nhào lên hơi mạnh, đệm giường đàn hồi quá tốt, làm cô nảy lên đến choáng váng.
Cô lật người nằm thẳng trên giường, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, vui sướng chờ đợi sự nghiệp bao nuôi bắt đầu vào ngày mai.
Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, trong mơ cô thấy Giang Nhất Hành.
Anh vẫn mặc bộ vest lịch lãm đó, cúc áo cài ngay ngắn, cặp kính trên sống mũi trông thật bất khả xâm phạm.
Sau đó Thẩm Miên đang xâm phạm anh.
Cụ thể là lột đồ anh ra.
Đáng tiếc là trong mơ cô cũng không thành công, anh dường như mặc cả trăm lớp áo, lột mãi không hết.
Khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô đang mệt đến vã mồ hôi.
Nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy, phát hiện mình đắp chăn nóng quá, toát hết mồ hôi.
Cô xuống giường mở cửa, bên ngoài là nhân viên bộ phận phòng của khách sạn, cung kính nói: “Chào quý khách, hôm qua anh Giang có dặn hôm nay bảy giờ đánh thức quý khách dậy đi học, bây giờ đã bảy giờ rồi ạ.”
Bản năng của một sinh viên trỗi dậy, nghe thấy hai chữ 'đi học', Thẩm Miên hoàn toàn tỉnh táo.
Cô rất ngạc nhiên, trước khi đi Giang Nhất Hành lại còn dặn người khác gọi cô dậy.
Chu đáo thật đấy.
Mắt nhìn của mình quả là không tồi.
Nghĩ đến cuộc sống vui vẻ sắp bắt đầu, tâm trạng cô cực kỳ phấn chấn.
Vui vẻ vào phòng tắm rửa mặt, đang vui vẻ xả nước dưới vòi sen thì đột nhiên nhận ra một vấn đề chết người.
Cô ngơ ngác mở mắt.
Xong rồi, cô không có cách liên lạc với trai bao!