Phòng khách bỗng chốc lặng đi, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía người đàn ông vừa bước vào.
Làn da trắng mịn, khí chất chững chạc, nghiêm trang, thoạt nhìn chẳng khác gì cán bộ cấp cao ở tỉnh. Một người đàn ông rất đẹp trai, trông như thể bước ra từ trong tranh.
Khi tận mắt thấy anh ta, vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng đều có những thay đổi rất tinh tế.
Địch Tinh Thần kích động đến mức suýt run lên.
Nghiêm Chấp!
Kiểu nam chính có sức hút mãnh liệt nhất của Hoa Gia! Gương mặt hiền lành, tâm tính khó lường, đầy quyến rũ và mê hoặc!
Khác với bản truyền hình thường thêm thắt nhiều tình tiết kịch hóa, tiểu thuyết gốc chủ yếu dựa vào biểu cảm và những chi tiết nhỏ để thể hiện tinh túy.
Cậu không kìm được mà liếc sang nhìn phản ứng của các khách mời khác.
Bốn vị khách mời đội Hồng đều tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Đoan Nghệ Hoa, người luôn giữ dáng vẻ đoan trang lúc này lại có chút luống cuống, liên tục mím môi. Hồ Anh thì hơi lùi về sau một bước, không kiềm được mà thốt lên:
“Đẹp trai thật!”
Người kia nhìn lướt qua mọi người. Dáng vẻ điềm đạm, lịch thiệp, toàn thân toát lên khí chất vừa chuẩn mực vừa khó gần. Từng động tác, kể cả chiếc vali kéo trong tay anh ta, đều gọn gàng sạch sẽ đến mức có phần ám ảnh với sự ngăn nắp.
Anh ta cất giọng trầm ấm:
“Tôi tên là Nghiêm Chấp. Chào mọi người.”
Địch Tinh Thần lập tức nhìn sang Bùi Úc và Hoắc Thành.
Hoắc Thành luôn chú trọng quan sát biểu cảm khi lên hình. Gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười, nhưng khi khẽ gãi mũi, thần sắc đã có phần cảnh giác và dè chừng.
Ánh mắt hắn liên tục đảo qua lại giữa Nghiêm Chấp và bốn vị khách đội Hồng. Khi nhận ra họ đều đang háo hức và bị thu hút, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần nhạt đi.
Còn vẻ mặt của Bùi Úc thì ngay lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn.
Đó là phản ứng bản năng khi một con đực trưởng thành bất chợt chạm mặt đối thủ cạnh tranh thực thụ.
Nghiêm Chấp thật sự quá nổi bật.
Cậu hoàn toàn có thể hình dung cảnh chương trình sau khi được biên tập, lồng thêm nhạc nền tim đập thình thịch sẽ trở nên lãng mạn và kịch tính đến mức nào. Tốt nhất là từng biểu cảm của mỗi người đều được đặc tả cận cảnh, thế thì quá hoàn hảo!
Địch Tinh Thần không nhịn được, khẽ bật cười. Nụ cười ấy vừa xuất hiện đã khiến Bùi Úc và Hoắc Thành đồng loạt quay sang nhìn cậu. Bùi Úc khẽ mím môi, còn Hoắc Thành cũng theo phản xạ nhếch môi cười theo.
“Đặt hành lý ở chỗ kia đi.” Đoan Nghệ Hoa nói.
“Cậu ăn cơm chưa?” Hồ Anh hỏi.
Nghiêm Chấp khẽ lắc đầu.
“Đúng lúc lắm, bọn tôi cũng đang ăn.” Hồ Anh nói tiếp.
“Để em đi lấy chén đũa.” Ôn Nặc nhanh nhảu.
Lâm Thanh Ninh nói:
“Cậu ngồi nghỉ chút đi, để tôi… tìm ghế đã…”
Vừa nói cậu ta vừa đảo mắt nhìn quanh. Hoắc Thành chủ động dời một chiếc ghế đến gần.
“Cảm ơn.” Nghiêm Chấp nói nhỏ.
“Ngồi đi.” Hoắc Thành mời.
“Tôi muốn đi vệ sinh trước một chút.” Nghiêm Chấp nói, có phần ngại ngùng.
“Vậy để tôi dẫn cậu đi xem phòng luôn nhé.” Hoắc Thành cười. “Hai tụi mình ở chung một phòng.”
Nghiêm Chấp gật đầu, rồi đảo mắt nhìn một vòng khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt Địch Tinh Thần liền khựng lại một chút.
Địch Tinh Thần mỉm cười với anh ta.
Nghiêm Chấp nhẹ gật đầu đáp lại, rồi kéo vali đi theo Hoắc Thành về phía phòng ngủ.
Địch Tinh Thần cười tủm tỉm, quay sang nói với Hồ Anh và những người còn lại:
“Chuẩn trai đẹp luôn.”
“Chuẩn thiệt! Đẹp trai muốn xỉu luôn á!” Hồ Anh mắt sáng rực, giọng đầy phấn khích.
Lâm Thanh Ninh tiếp lời:
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ngoài đời. Không ngờ còn đẹp trai hơn trên TV nữa.”
Ôn Nặc và Đoan Nghệ Hoa nhanh chóng mang bát đũa của Nghiêm Chấp đặt lên bàn.
Sự xuất hiện của anh ta giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức tạo nên vô số gợn sóng lan rộng.
Không khí trong phòng ăn thay đổi trong tích tắc, cảm giác như vừa bước vào cảnh phim ngôn tình.
Nụ cười trên môi Địch Tinh Thần vẫn chưa hề tắt:
“À đúng rồi, lấy thêm một ly rượu vang đỏ nữa nhé!”
Cậu vừa dứt lời liền hào hứng bật dậy, chạy đi lấy ly rượu vang đỏ. Khí thế như được tiếp thêm sức mạnh, máu nóng lập tức sôi trào như vừa được tiêm doping.
Bùi Úc nhấp một ngụm rượu, tay chống lên bàn, ngón tay thon dài xoay nhẹ ly rượu trong tay. Ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Thanh Ninh đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt mang theo chút ý trêu chọc. Bùi Úc khẽ nhướn mày, nét mặt vốn đã sắc sảo nay lại càng thêm lạnh lùng, toát lên vẻ kiêu ngạo đầy khí chất.
Chỉ một lát sau, Hoắc Thành từ trong phòng bước ra, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt đảo qua một vòng những người còn lại.
Rồi đến lượt Nghiêm Chấp cũng từ trong phòng đi ra.
Anh ta ngồi ngay cạnh Địch Tinh Thần.
“Cậu đến hơi trễ, bọn tôi ăn gần xong rồi.” Đoan Nghệ Hoa lên tiếng.
“Không sao, tôi ăn chút lót dạ là được.” Nghiêm Chấp đáp.
“Cậu muốn ăn mì hay cơm?”
“Mì.”
Hồ Anh lập tức đứng dậy, chủ động lấy cho Nghiêm Chấp một tô mì rồi đưa tận tay.
Vừa đẹp trai vừa nhiệt tình, đúng là biết chớp thời cơ. Trong mấy chuyện kiểu này, chiếm được lợi thế ban đầu luôn là điều quan trọng. Làm tốt lắm!
Nghiêm Chấp nhìn quanh bàn, ánh mắt trầm ổn như mặt hồ yên ả, nụ cười nhẹ nhưng mang chút ngại ngùng:
“Mọi người đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, tôi thấy ngại đấy.”
Mọi người bật cười.
Nghiêm Chấp quay sang Địch Tinh Thần:
“Em học Trung Vũ à?”
Địch Tinh Thần sững người một chút:
“Sao anh biết?”
“Em quen cậu ấy à?” Hoắc Thành hỏi.
Địch Tinh Thần đáp:
“Không quen đâu. Nếu quen, chắc chắn em nhớ. Người như anh ấy, gặp một lần là ấn tượng ngay.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Nghiêm Chấp.
Anh ta chỉ cười khẽ, còn Ôn Nặc ngồi đối diện thì đỏ ửng cả tai, không dám ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chấp nữa.
“Em ấy là gương mặt nổi bật nhất Trung Vũ đấy.” Nghiêm Chấp nói.
Anh ta vừa dứt lời, ngay cả Địch Tinh Thần cũng không giấu được sự tò mò, liếc nhìn Nghiêm Chấp. Người kia vẫn mỉm cười bình thản, thần thái điềm đạm, chững chạc.
“Em gái tôi học ở Trung Vũ. Hồi đó tôi có ghé trường, tình cờ gặp em ấy một lần.” Nghiêm Chấp giải thích.
Giọng nói của anh ta chậm rãi, nghe cực kỳ dễ chịu. Cảm giác thẹn thùng và vẻ điềm tĩnh – hai trạng thái tưởng như mâu thuẫn – lại hòa hợp một cách kỳ lạ trên người anh ta. Vừa có nét lịch thiệp, vừa toát lên khí chất sang trọng.
Hoắc Thành nâng ly rượu uống một ngụm. Bùi Úc từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày hơi nhíu lại. Anh đưa tay khẽ lau khóe môi, đường nét cằm sắc bén hiện rõ.
“Thật sự là em không có ấn tượng gì cả.” Địch Tinh Thần nói. “Chắc là chưa từng gặp qua. Chứ người nổi bật như vậy, kiểu gì em cũng nhớ.”
Nghiêm Chấp không chỉ có ngoại hình sáng sủa mà tính cách cũng rất tốt. Ngoài việc hơi kỹ tính và sống nội tâm, gần như chẳng có khuyết điểm rõ ràng nào. Nếu Bùi Úc là kiểu khiến các bạn nữ dễ xiêu lòng, Hoắc Thành là mẫu được các bạn nam ngưỡng mộ, thì Nghiêm Chấp lại là kiểu người khiến cả nam lẫn nữ đều dễ có thiện cảm.
Sự xuất hiện của anh ta khiến căn nhà Hồng Lam lần đầu xuất hiện cảm giác rung động thật sự, đồng thời khiến những dòng tin nhắn "tim đập thình thịch" trong đêm nay có thêm một biến số lớn.
Vì theo nguyên tác, Nghiêm Chấp vốn phải đến ở trạm thứ hai, vắng mặt suốt bảy ngày đầu tiên.
Giờ thì biết làm sao đây? Vừa mới xuất hiện mà cảm giác như Bùi Úc đã bị lu mờ rồi.
Vừa đẹp trai, tính cách dễ mến, có tiếng tăm, lại sở hữu năng lực đáng gờm – gần như là mẫu đàn ông lý tưởng.
Quan trọng hơn cả là, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng và sạch sẽ gần như tuyệt đối ấy, lại là một tâm hồn cực kỳ rực lửa. Trong nguyên tác, tác giả đã tốn không ít giấy mực để miêu tả thế nào là cấm dục nhưng cuốn hút, đồng thời nhiều lần bóng gió nhấn mạnh rằng Nghiêm Chấp là người có “thiên phú dị bẩm”.
Thậm chí có lần anh ta mặc quần thể thao đi ra ngoài, vì chuyển động phần hông quá rõ ràng mà leo thẳng lên top tìm kiếm. Fan nam còn đặt biệt danh cho anh là “anh lớn".
Tóm lại, hình tượng Nghiêm Chấp mà tác giả xây dựng hoàn toàn khác biệt với ba vị khách mời còn lại. Anh ta chính là “nam chính phá đảo” của Hoa Gia mùa này!
Chế độ đãi ngộ của anh ta cũng tốt hơn so với những người khác. Ví dụ như Hoắc Thành thì không biết nấu ăn. Các cư dân mạng vẫn hay nói, trong xã hội hiện đại, đàn ông biết nấu ăn mới là chồng tốt, nhưng Nghiêm Chấp còn vụng về hơn cả thế. Ngay cả việc bật bếp gas như thế nào, anh ta cũng không biết.
Thế mà cư dân mạng lại thi nhau bày tỏ sự yêu thích. Trong các trận đấu thì anh ta là cao thủ gặp ai cũng thắng, vậy mà ngoài đời lại chẳng rành nổi mấy việc sinh hoạt đơn giản. Vừa ngầu lại vừa ngốc theo kiểu đáng yêu, ai thấy cũng muốn chăm sóc cho anh ta!
Thật sự là... tiêu chuẩn kép khiến người ta không đỡ nổi.
Điểm khác biệt của lần ghi hình này so với ba mùa trước là bối cảnh diễn ra ngay tại thành phố mà các khách mời đang sinh sống và làm việc. Vì tổ chương trình còn phải quay lại cả quá trình học tập, làm việc của từng người nên sau bữa cơm, ai nấy đều tất bật ra khỏi nhà.
“Cậu không cần đi làm à?” Hoắc Thành hỏi Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp lắc đầu:
“Không cần.”
Đoan Nghệ Hoa cùng mấy người khác nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Sướng thật đấy.”
Mọi người gần như cùng lúc rời khỏi nhà. Ngoài cửa căn nhà Hồng Lam, một chiếc siêu xe đã đậu sẵn bên lề đường. Địch Tinh Thần đeo ba lô đi ra, vừa lúc thấy Nghiêm Chấp vẫn đang ngồi trong phòng khách.
“Em đi đây.” Cậu nói rồi vẫy tay chào.
“Trường Trung Vũ cách đây khá xa, em định bắt xe à?” Nghiêm Chấp hỏi.
Địch Tinh Thần đáp:
“Gần đây có trạm xe buýt.”
“Để anh chở em đi.” Nghiêm Chấp nói.
Địch Tinh Thần hơi bất ngờ nhìn anh ta, nhưng Nghiêm Chấp đã cầm chìa khóa xe đứng dậy:
“Tiện ra ngoài dạo một vòng, làm quen thêm với khu vực xung quanh.”
Địch Tinh Thần mỉm cười:
“Vậy thì cảm ơn anh.”
Hai người cùng nhau bước ra ngoài. Khi đang thay giày, Địch Tinh Thần quay đầu liếc nhìn Nghiêm Chấp:
“Hai ta thật sự từng gặp nhau trước đây sao?”
“Năm ngoái, vào dịp kỷ niệm thành lập trường các em, anh có đến. Lúc đó anh đeo khẩu trang.”
“Em biết ngay mà. Nếu từng gặp trực tiếp rồi thì sao em lại không nhớ được.”
Cậu đẩy cửa bước ra, vừa lúc thấy Hồ Anh lái chiếc siêu xe màu đỏ lao vụt qua. Tiếng động cơ gầm rú vang lên khiến Hoắc Thành và Đoan Nghệ Hoa không khỏi ngoảnh đầu nhìn theo.
Địch Tinh Thần khẽ liếc lên camera đang ghi hình. Cảnh Hồ Anh lái siêu xe đỏ lướt qua chắc chắn sẽ rất bắt mắt trên sóng truyền hình.
“Địch Tinh Thần.”
Cậu quay đầu lại, bắt gặp Bùi Úc.
Bùi Úc đội mũ lưỡi trai, toàn thân mặc đồ đen, trông sắc sảo và nổi bật hơn hẳn thường ngày.
“Lên xe tôi, tôi tiện đường đưa em đi một đoạn.” Bùi Úc nói, giọng trầm thấp, lạnh lùng.