Địch Tinh Thần hơi sững người.

Người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng cậu là kiểu được vạn người mê, ai cũng muốn giành lấy.

Chỉ trách các nam chính ai cũng vừa đẹp trai, vừa tử tế.

Nhưng đáng tiếc, cậu đã có người “xí phần” trước rồi.

“Anh Nghiêm Chấp nói sẽ chở em.” Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc hơi khựng lại, liếc mắt nhìn sang Nghiêm Chấp đang đứng phía sau.

Nghiêm Chấp chỉ cười khẽ.

Bùi Úc không nói thêm gì, quay người lên xe.

“Cảm ơn anh nhé.” Địch Tinh Thần nói, giọng có chút ngại ngùng.

Bùi Úc không đáp, chỉ nổ máy chiếc Maybach rồi lái đi.

Đoan Nghệ Hoa đứng cạnh khẽ buột miệng: “Không ngờ cậu ấy cũng có lúc chủ động chở người. Hiếm thật.”

Nghe vậy, Hoắc Thành bật cười, quay sang nói với Địch Tinh Thần: “Vậy anh khỏi tiễn em nữa nha.”

“Còn Ôn Nặc đâu?” Địch Tinh Thần hỏi.

Ở đây không phải chỉ mỗi cậu là không có xe, còn có cả Ôn Nặc nữa mà.

“Thanh Ninh chở em ấy đi rồi.” Đoan Nghệ Hoa trả lời.

Chậc, Lâm Thanh Ninh này…

Đúng là không cho ai khác một chút cơ hội nào với Ôn Nặc cả.

Địch Tinh Thần lên xe của Nghiêm Chấp. Anh ta lái một chiếc Land Rover màu trắng, kiểu dáng vừa mạnh mẽ vừa sang trọng.

Trong xe vừa được lắp camera, Nghiêm Chấp còn ra hiệu cho cậu một cái.

Địch Tinh Thần hướng về ống kính giơ tay tạo dáng chữ “Yes”.

“Em gái anh học ngành gì vậy?”

“Nó học múa đương đại, cũng là sinh viên năm hai giống em.” Vừa lái xe, Nghiêm Chấp vừa nói. “Có dịp anh sẽ giới thiệu hai người làm quen, tụi mình có thể cùng ăn một bữa.”

Địch Tinh Thần cười: “Dạ được.”

Cậu quay đầu nhìn sang Nghiêm Chấp. Đúng lúc đó, Nghiêm Chấp cũng quay sang nhìn lại. Anh ta mỉm cười bằng nụ cười đặc trưng của mình, trông có vẻ ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại rất thẳng thắn, chẳng hề né tránh, cứ thế mà nhìn cậu.

Sự đối lập giữa vẻ dè dặt và ánh nhìn kiên định ấy, kết hợp với khuôn mặt điển trai kia, thật sự rất dễ khiến người ta rung động.

Chỉ khi thật sự vướng vào rồi mới biết, người này không phải quân tử gì cả, mà giống như ma quỷ bước ra từ biển lửa rực cháy.

Cũng may người đàn ông đó chẳng có quan hệ gì với mình. Cậu chỉ cần yên lặng thưởng thức trai đẹp là được rồi.

Nghiêm Chấp chở cậu tới cổng Học viện Vũ đạo:

“Mấy giờ tan học? Nếu rảnh thì anh ghé đón.”

Địch Tinh Thần hơi khựng lại:

“6 giờ ạ.”

Nghiêm Chấp gật đầu:

“Đi đi.”

Địch Tinh Thần đứng bên đường, nhìn theo chiếc xe của Nghiêm Chấp khuất dần.

Cậu cảm thấy Nghiêm Chấp là kiểu người bên ngoài có vẻ trầm ổn, kiệm lời, nhưng thật ra lại rất có tính chiếm hữu. 

Ví dụ như không hỏi “có muốn anh đón không”, cũng không nói thẳng “anh sẽ đón”, mà là thêm câu “nếu rảnh thì đến” – nghe như tùy ý, nhưng lại không để người khác có cơ hội từ chối. Nói xong liền đi ngay, không lưu lại một giây nào.

Rất gọn gàng, dứt khoát.

Đối với cậu còn cư xử như vậy, nếu đem chiêu này dùng với nhóm Ôn Nặc…

Thì đúng là kiểu người nắm thế chủ động huyền thoại.

Thật ra hôm nay Địch Tinh Thần không có lớp. Chủ yếu là phối hợp với tổ chương trình quay vài cảnh sinh hoạt trong trường. Quay xong, cậu vào thư viện ngồi chờ đến gần 6 giờ thì thu dọn cặp sách rời khỏi trường. Sợ Nghiêm Chấp phải đợi, cậu đã có mặt ở cổng lúc 5 giờ 50.

Kết quả là còn chưa ra khỏi cổng trường, cậu đã thấy chiếc Land Rover quen thuộc kia.

Nghiêm Chấp nghiêng người về phía cửa sổ xe, ánh mắt hướng về cổng trường. Nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, làm mái tóc hạt dẻ của anh ta ánh lên óng ả. Làn da trắng trẻo, gương mặt tuấn tú, kết hợp với cặp kính gọng vàng khiến anh ta trông cứ như một nam thần từ trên trời bước xuống.

Địch Tinh Thần vừa chạy tới vừa vẫy tay với Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp lập tức ngồi thẳng dậy, nở nụ cười ôn hòa rạng rỡ.

"Anh tới sớm vậy à?" Địch Tinh Thần mở cửa xe bước vào, hỏi. 

“Anh chờ lâu chưa ạ?”

“Cũng chỉ vài phút thôi.”

“Em lúc nãy còn nghĩ, lỡ anh tới đón mà không tìm thấy thì sao. Tụi mình cũng đâu có để lại cách liên lạc.”

"Dù sao anh cũng không bận gì, nên tới sớm một chút." Nghiêm Chấp đáp.

“Thật ra em luôn tò mò, tuyển thủ bên mảng thể thao điện tử như bọn anh khi không thi đấu thì làm gì?”

"Bình thường bọn anh đều tập luyện, khá nhàm chán." Nghiêm Chấp nói. 

“Gần đây do phải tham gia chương trình hẹn hò này nên mới có chút thời gian rảnh.”

Nghiêm Chấp được công ty sắp xếp tham gia chương trình. Ban đầu, người dự kiến góp mặt là một tuyển thủ hạng đại thần trong đội. 

Nhưng trong một buổi livestream hồi tháng trước, anh ta công khai bạn gái nên không thể tiếp tục tham gia. Đúng lúc đó, tổ chương trình thấy Nghiêm Chấp khá phù hợp với chủ đề tình cảm nên đã đề nghị công ty cử anh ta thay thế.

Từ trường đến căn nhà Hồng Lam hơi xa, lại gặp kẹt xe, nên khi họ đến nơi thì đã muộn hơn dự tính. Xe dừng lại tại gara ngoài trời cạnh căn hộ. Vừa bước xuống xe, Địch Tinh Thần liếc nhìn mấy chiếc siêu xe bên cạnh, nói:

“Xem ra mọi người đều về rồi.”

Lại còn có người đổi siêu xe nữa.

Cậu đoán là Hồ Anh, lần này đổi sang một chiếc siêu xe màu xanh lam.

Anh chàng này đổi siêu xe và quần áo giống nhau, ngày nào cũng không trùng lặp.

Hai người vừa bước vào cửa, đang thay giày ở khu vực lối vào thì Ôn Nặc chạy ra. Thấy họ, cậu ấy có chút bất ngờ:

“Ơ, sao hai người lại về cùng nhau thế?”

"Anh Nghiêm tới đón mình." Địch Tinh Thần cười đáp.

Đoan Nghệ Hoa cùng mấy người khác đang chơi cờ cá ngựa trong phòng khách. Nghe thấy tiếng động, họ cũng quay đầu nhìn ra phía khu vực lối vào.

"Nghiêm Chấp đón Tinh Thần à?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

Mọi người lần lượt đứng dậy, chỉ có Bùi Úc là vẫn chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, đầu không buồn ngẩng lên lấy một lần.

Vừa bước vào, Địch Tinh Thần đã cười nói:

“Xin lỗi nha, em về trễ. Chắc mọi người đói rồi đúng không? Em đi nấu cơm liền đây!”

Nói xong, cậu đeo cặp chạy thẳng về phòng.

Đoan Nghệ Hoa quay sang hỏi Nghiêm Chấp:

“Cậu đi đón Tinh Thần à?”

Nghiêm Chấp khẽ đáp:

“Ừm. Tiện đường nên ghé qua luôn.”

Hồ Anh hơi nhướng mày. Đúng lúc đó, có tiếng “lạch cạch”, một viên xúc xắc từ bàn cờ rơi xuống đất, lăn lóc một vòng rồi dừng lại dưới chân Bùi Úc.

Địch Tinh Thần vào phòng xong liền đặt cặp xuống, sau đó đi vệ sinh. Khi trở ra, cậu vừa vặn gặp Bùi Úc đang bước vào.

"Chào buổi tối!" Địch Tinh Thần tươi cười chào hỏi.

Bùi Úc chỉ khẽ "ừm", ánh mắt cũng không hề liếc nhìn cậu.

Địch Tinh Thần đang nghĩ đến việc phải nấu cơm nhanh, thế là cuống quýt chạy ra khỏi phòng.

Bùi Úc quay đầu nhìn theo cậu, rồi lại liếc sang chiếc camera nhỏ đặt ở phòng khách.

Tổ công tác phía sau thì bàn tán xôn xao:

“…Cậu ấy giận à?”

“Lúc nãy chơi cờ cá ngựa thấy tâm trạng vẫn ổn mà.”

“Nghe nói tính khí cậu ấy thất thường lắm, là nhà sản xuất Chu kể đó.”

“Vừa mới chơi game thắng liên tục, fan còn gửi cả cầu vồng thí[1], giận gì chứ?”

[1]Cầu vồng thí: chỉ những bình luận khen ngợi tới tấp, lời khen tràn lan.

“Tính tình thì kỳ quặc, tiếc cho gương mặt đẹp trai kia thật.”

Tất nhiên, Bùi Úc không nghe thấy những lời thì thầm của nhân viên. Anh nằm một mình trên chiếc sofa nhỏ trong phòng khách, tai nghe rõ âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài. 

Giọng của Địch Tinh Thần vang lên rõ nhất — trong trẻo, lanh lảnh, lại mang chút nghịch ngợm trẻ con.

Xem ra hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.

Hoắc Thành là người về cuối cùng. Vừa bước vào, hắn đã thấy một nhóm người tụ tập trong bếp, chăm chú nhìn Địch Tinh Thần nấu ăn.

"Sao ai cũng chen chúc trong bếp vậy?" Hắn cười hỏi.

"Bọn tôi đang khâm phục tay nghề thái rau của anh Địch đó." Hồ Anh đáp.

Hoắc Thành bật cười, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi:

“Ơ, vậy mà tôi không phải người về cuối à? Bùi Úc còn về sau tôi nữa hả?”

"Anh ấy về sớm hơn, nhưng vô phòng luôn rồi." Ôn Nặc trả lời.

"Không biết lại trốn trong đó làm gì nữa." Hồ Anh nói thêm.

Hoắc Thành thay đồ xong thì tiện đường ghé qua phòng bên cạnh, đẩy cửa nhìn vào, thấy Bùi Úc đang nằm trên sofa.

"Làm gì đó?" Hoắc Thành hỏi.

Bùi Úc ngồi dậy:

“Không làm gì.”

"Đừng ru rú trong phòng một mình nữa, ra ngoài tám chuyện với tụi tôi cho vui." Hoắc Thành bảo.

"Ồn ào lắm." Bùi Úc đáp.

Hoắc Thành bật cười:

“Đông người mới vui chứ. Cậu ra xem Tinh Thần thái rau đi, tôi khen kỹ thuật của em ấy đến mỏi miệng luôn rồi.”

Vì hôm nay hơi gấp, mà Hồ Anh với Đoan Nghệ Hoa lại còn ăn kiêng giữ dáng, nên Địch Tinh Thần chỉ làm vài phần salad, một dĩa mì Ý, thêm hai đĩa rau trộn. Chưa tới nửa tiếng là bữa tối đã xong.

"Đến giờ ăn cơm rồi!" Địch Tinh Thần gọi lớn.

Mọi người lập tức rộn ràng kéo ra bàn ăn. Địch Tinh Thần thì cố tình đi sau cùng.

Phải biết rằng, mỗi lần tới bữa ăn, màn chia chỗ ngồi luôn là một phân cảnh kinh điển trong show hẹn hò!

Khi mọi người còn đang âm thầm quan sát nhau, tổ chương trình sẽ lần lượt quay cận mặt từng người: ai liếc trộm ai, ai nhìn lén ai, ai ngồi cạnh ai, ai ngồi đối diện ai... Cắt ghép xong là đủ khiến khán giả ở nhà phấn khích nhảy dựng lên.

A a a a, mau có chút ái muội đi nào!

Đoan Nghệ Hoa là người đầu tiên ngồi xuống.

Ôn Nặc vẫn giữ thói quen quen thuộc, đứng yên một chỗ chờ người khác chọn chỗ trước.

Hồ Anh quay sang hỏi Nghiêm Chấp:

“Anh ngồi đâu?”

Nghiêm Chấp liếc nhìn nhóm của Địch Tinh Thần một cái, rồi vẫn chọn lại chỗ ngồi hồi trưa: chiếc ghế ngoài cùng bên trái.

Hồ Anh lập tức ngồi vào ghế đối diện với anh ta.

Nghiêm Chấp cầm ly nước lên, nhấp một ngụm rồi nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tinh Thần.

Toàn là mấy anh chàng cao ráo, sáng sủa, khiến bàn ăn thoắt cái trở nên chật chội hơn hẳn. Lâm Thanh Ninh bật cười:

“Hay Hồng ngồi một bên, Lam ngồi một bên?”

"Không cần đâu, cứ ngồi đại đi." Đoan Nghệ Hoa đáp.

Vậy là Lâm Thanh Ninh chọn ngồi đúng vào chỗ của Địch Tinh Thần lúc buổi trưa, bên phải Nghiêm Chấp.

Bình thường cậu ta luôn toát lên vẻ ôn hòa, trí thức, nhưng hôm nay không hiểu sao lại có chút gì đó sắc bén.

Cậu ta và Nghiêm Chấp đều đeo kính gọng vàng.

Nghiêm Chấp đặt ly nước xuống, cổ họng khẽ động đậy.

"Anh Bùi Úc!" Địch Tinh Thần gọi lớn. “Ra ăn cơm thôi!”

Ôn Nặc ngồi cạnh Đoan Nghệ Hoa.

Hoắc Thành thì chọn ghế cạnh Lâm Thanh Ninh, tức là đối diện với Ôn Nặc.

Chỉ còn lại hai chỗ cuối cùng — hai ghế sát cửa sổ, một bên trái, một bên phải, đối diện nhau.

Lúc này, Địch Tinh Thần mới chọn ngồi cạnh Hoắc Thành.

Cậu cố ý nhường chỗ gần Ôn Nặc lại cho Bùi Úc.

Bùi Úc là người đến sau cùng, không còn lựa chọn nào khác, đành ngồi vào ghế cạnh Ôn Nặc.

"Cậu lại về phòng xem cổ phiếu à?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

"Cậu ấy có điện thoại á?" Hoắc Thành ngạc nhiên.

"Mọi người không biết à? Cậu ấy là người duy nhất trong tụi mình được đặc cách, tổ chương trình không thu điện thoại của cậu ấy." Hồ Anh chen vào.

"Do công việc yêu cầu mà." Địch Tinh Thần vừa chia phần ăn cho mọi người vừa giải thích.

Bùi Úc phải luôn cập nhật tin tức thời sự, vì các quỹ đầu tư trong nước hoạt động theo chính sách thị trường, rất dễ bị tác động bởi tin tốt hoặc tin xấu.

"Thật ra tôi luôn tò mò công việc của mấy người làm giám đốc quỹ đầu tư. Quỹ mở sàn lúc 9 giờ rưỡi sáng, đến 3 giờ chiều là đóng phiên rồi, vậy thời gian còn lại mấy người làm gì?" Đoan Nghệ Hoa nói.

"Bảo sao hôm nay anh ấy về sớm vậy." Ôn Nặc góp lời.

"Về sớm lắm hả?" Có người hỏi lại.

Ôn Nặc gật đầu:

“Hình như chưa tới 5 giờ đã thấy về rồi. Em về mà anh ấy đã có mặt ở nhà trước rồi đó.”

"Ăn cơm xong tụi mình ngồi tám chuyện đi ha, tôi thấy nghề nghiệp của nhiều người ở đây cũng thú vị lắm." Hồ Anh nói.

"Hay tụi mình thử đoán nghề của nhau đi?" Hoắc Thành đề xuất.

"Đoán gì nữa?" Lâm Thanh Ninh nói. “Chẳng phải ai cũng giả vờ không biết à?”

"Thì mỗi đứa tụi mình làm nghề khác nhau, có khi nói chuyện với nhau lại vui ấy chứ." Hồ Anh hào hứng nói.

"Thịt vụn này ngon ghê." Bùi Úc bỗng xen vào.

"Tôi cũng thấy ngon." Đoan Nghệ Hoa vừa nói vừa lấy khăn giấy chấm nhẹ khóe miệng. “Tay nghề nấu nướng của Tinh Thần đúng là đỉnh thiệt.”

"Ước mơ của em là sau này mở một quán cơm nho nhỏ." Địch Tinh Thần nói.

"Bộ em không học múa à?" Đoan Nghệ Hoa hỏi.

“Thì đúng là học múa đó, nhưng em lại thấy hứng thú với ẩm thực hơn.”

"Tức ghê, nấu ăn ngon, ăn nhiều, mà người vẫn gầy như cái sào." Hồ Anh buông một câu.

Vì ngồi đối diện với Bùi Úc nên mỗi lần Địch Tinh Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm ngay vào anh. Cậu để ý thấy hôm nay Bùi Úc ăn rất ngon miệng.

Ăn nhanh nữa, mới đó mà đĩa mì Ý đã sạch trơn.

Địch Tinh Thần liền đứng dậy, đưa tay ra.

Bùi Úc lập tức đưa đĩa cho cậu.

"Ngon không ạ?" Cậu hỏi.

"Ngon." Bùi Úc đáp.

Cậu lại gắp thêm một phần cho Bùi Úc, vậy mà Bùi Úc vẫn ăn hết sạch.

Rõ ràng Địch Tinh Thần chỉ nấu khẩu phần cho tám người, nhưng vì Hồ Anh và vài người khác buổi tối chỉ ăn phân nửa, nên dư ra khá nhiều — và phần dư gần như đều do Bùi Úc ăn hết.

Hoắc Thành uống một ngụm nước rồi hỏi:

“Hôm nay cậu làm gì mà đói dữ vậy?”

Sau bữa ăn, đây là lần đầu tiên cả tám người có thời gian ngồi trò chuyện thoải mái. Hoắc Thành và mấy người xung phong dọn dẹp, rửa chén; còn Địch Tinh Thần thì về phòng tắm rửa.

Tắm xong bước ra, Lâm Thanh Ninh nói:

“Tổ chương trình bảo bên ngoài đang hoàng hôn đẹp lắm, muốn tụi mình ra bờ biển đi dạo một vòng.”

Địch Tinh Thần nhìn qua cửa sổ, quả thật trời đang nhuộm đầy sắc vàng hồng. Những cụm mây dày đặc phản chiếu ánh kim hồng rực rỡ phủ khắp chân trời, đẹp đến mức khó tả thành lời.

Trời hôm nay nóng, ai cũng ăn mặc mát mẻ, chỉ riêng Nghiêm Chấp vẫn nghiêm chỉnh với quần dài và áo sơ mi. Cả người toát ra khí chất kín đáo khó gần, cứ như vừa bước ra từ bìa tạp chí thời trang.

Địch Tinh Thần chỉ mặc quần short họa tiết hoa với áo thun trắng. Thấy mọi người đều muốn ra bờ biển, mà tổ chương trình lại gợi ý như thế, rõ ràng là muốn họ ăn mặc đẹp một chút, nên cậu quay vào thay áo, chọn một chiếc sơ mi vải bông.

Nhưng dù sao thì trong nhóm người này, bắt mắt nhất vẫn là Hồ Anh.

Y mặc một chiếc áo sơ mi đỏ rực như lửa, nổi bật hơn cả ánh hoàng hôn. Dù đứng giữa một nhóm toàn trai đẹp, y vẫn là người thu hút ánh nhìn nhất.

Địch Tinh Thần không kiềm được, cứ liếc nhìn Hồ Anh mãi, vừa nhìn vừa xuýt xoa:

“Hồ Anh nhìn mê thật đấy.”

Hồ Anh nghe xong liền quay đầu liếc lại một cái, vẻ mặt càng thêm đắc ý.

Chỗ họ ở cách bờ biển không xa, chỉ cần đi chừng năm, sáu trăm mét là tới. Vì đang ghi hình chương trình, tổ sản xuất đã căng dây cảnh giới, bên ngoài còn có một nhóm người đứng xem, cầm điện thoại quay lại.

Địch Tinh Thần chạy ra trước, Hoắc Thành thì đi cùng Hồ Anh và mấy người còn lại. Gió biển lồng lộng, mang theo mùi mặn nhè nhẹ, biển xanh trời đỏ, khung cảnh đẹp đến mức không giống thật.

"Nè, mọi người nhìn chân của Tinh Thần kìa…" Hồ Anh khều khều, chỉ về phía trước.

Hoắc Thành đang trò chuyện với Ôn Nặc, nghe vậy liền liếc xuống chân Địch Tinh Thần. Gió biển thổi tới, chiếc quần short hoa rộng thùng thình dán sát vào người, làm lộ rõ đường nét hông, mông và đặc biệt là đôi chân trắng dài miên man.

Trước giờ hắn thật sự không để ý rằng vóc dáng và tỉ lệ cơ thể của Địch Tinh Thần lại chuẩn đến thế. Dù bản thân gần mét chín, còn Địch Tinh Thần chỉ tầm mét tám, nhưng hai chân của em ấy hình như còn dài hơn hắn.

Chân trắng nõn, không có lông, khiến trong lòng Hoắc Thành bất giác dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả. Vừa đi, hắn vừa không nhịn được mà lén liếc về phía đôi chân ấy. Ánh hoàng hôn ngày một rực rỡ, càng khiến làn da như phủ một lớp mật óng ánh.

Gió biển thổi từng cơn, sóng nhẹ nhàng cuộn vào bờ. Địch Tinh Thần cởi giày, xách lên rồi bước xuống nước:

“Không lạnh đâu!”

Nghiêm Chấp, Lâm Thanh Ninh và Đoan Nghệ Hoa không đi theo. Hồ Anh và Ôn Nặc chạy lại cùng cậu dẫm nước biển. Hoắc Thành cũng xắn ống quần lên, rồi bất ngờ nói với Địch Tinh Thần:

“Nhìn chân anh nè, nhiều lông ghê chưa!”

Địch Tinh Thần nghe vậy liếc xuống chân Hoắc Thành. Cẳng chân hắn rắn chắc, cơ bắp nổi rõ, lông chân thì rậm, bị sóng biển tạt qua dính bết vào da, trông càng rối rắm hơn.

Hoắc Thành cũng bật cười.

Địch Tinh Thần khẽ nói:

“Em thì không có lông chân.”

Giọng mang theo chút tiếc nuối.

Không ngờ Hoắc Thành lại cười đáp:

“Trơn láng thế này lại đẹp, anh thích kiểu như vậy đấy.”

"Bùi Úc đâu rồi?" Hồ Anh chợt hỏi. “Không phải cậu ấy cũng ra ngoài rồi sao?”

Lúc này Địch Tinh Thần mới nhận ra Bùi Úc không có mặt.

"Anh ấy đi đâu vậy?" Giọng nói của cậu bị gió biển cuốn đi xa.

"Mình nghe anh ấy bảo ăn no quá nên ra ngoài đi bộ một lát cho tiêu." Ôn Nặc cười trả lời.

Địch Tinh Thần ngẩn ra giây lát, rồi khẽ bật cười. Ánh hoàng hôn cam hồng chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến Hoắc Thành đứng bên cạnh cũng thoáng sững người. Sau khi xắn gọn ống quần, hắn chỉ biết cười ngốc.

Bất ngờ, Hoắc Thành tiến lên, dùng chân hất nước biển về phía Địch Tinh Thần. Cậu loạng choạng lùi lại mấy bước, bất ngờ mất thăng bằng và ngã nhào xuống nước.

Hoắc Thành lập tức chạy tới đỡ cậu dậy. Toàn thân Địch Tinh Thần ướt sũng, nhưng vẫn cười khúc khích — một nụ cười trong trẻo, vô tư, rực rỡ như chính tuổi thanh xuân. Dưới ánh hoàng hôn, cậu khẽ giũ mái tóc ướt, để lộ vầng trán mịn màng, đôi mắt ánh lên sắc biển hòa với sắc trời.

Hoắc Thành đỡ cậu đứng vững. Vì Hoắc Thành vẫn hơi chúi người về phía trước nên chiều cao gần như ngang bằng nhau. Nhưng thể hình thì hoàn toàn khác biệt — Hoắc Thành vạm vỡ, còn Địch Tinh Thần thì mảnh mai, cao gầy.

Ánh mắt Hoắc Thành vô thức trượt dọc từ sau cổ Địch Tinh Thần xuống. Áo sơ mi ướt đẫm dán sát người, chiếc quần short cũng vậy, vẽ rõ từng đường nét của lưng và eo. Xương vai nhô cao rồi hõm xuống, vóc dáng gầy guộc nhưng tràn đầy sức sống.

Em ấy — so với cả khung trời chiều rực rỡ phía sau còn rạng rỡ hơn. Như thể mọi ánh sáng trên thế gian đều hội tụ lại trên người em ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play