“Chúng ta tối nay chắc không cần đoán nghề nghiệp đâu nhỉ?” Hoắc Thành lên tiếng.
“Anh thấy mấy chương trình hẹn hò khác, tối đầu tiên đều phải đoán nghề của nhau.”
Địch Tinh Thần đáp: “Chắc là không cần đâu.”
Thông tin của đám con nhà giàu này tràn lan khắp mạng, thậm chí nhiều người còn quen biết nhau.
“Em học đại học nào? Ngành gì?” Hoắc Thành hỏi tiếp.
“Học viện vũ đạo.” Địch Tinh Thần trả lời.
“Sinh viên à?” Bùi Úc quay đầu nhìn cậu.
Địch Tinh Thần gật đầu.
“Nhìn là biết còn đi học.” Hoắc Thành nói.
“Giờ thị trường hẹn hò cạnh tranh dữ thật. Đám sinh viên sinh sau năm 2000 các em cũng muốn chen chân với tụi anh sao?”
Địch Tinh Thần vội nói: “Em chỉ tới góp mặt cho đủ số thôi, sân khấu chính vẫn là của mấy anh.”
Hoắc Thành liếc nhìn hắn: “Biết nhường đàn anh là tốt rồi.”
Cuối cùng, Hoắc Thành bỗng thả thêm một câu: “Học múa à? Thảo nào trông khí chất cũng khác người…”
Bùi Úc liếc Hoắc Thành qua gương chiếu hậu. Sắc mặt Hoắc Thành lúc ấy vô cùng khó tả. Sau khi nụ cười nhếch mép biến mất, ánh mắt đánh giá Địch Tinh Thần liền trở nên trắng trợn, như thể chẳng buồn che giấu. Có lẽ vì đang ngồi ở ghế sau nên nghĩ không ai thấy được.
Nhưng toàn bộ cảnh tượng ấy đã bị cư dân mạng thấy rõ mồn một qua màn hình.
Bình luận trực tiếp:
[Ánh mắt kia…]
[Vừa nhìn đã biết Hoắc Thành là kiểu háo sắc.]
[Ngay cả đồng loại cũng không tha… Mùa này định chuyển qua Lam x Lam luôn hả?]
[Hai công gặp nhau, kiểu gì cũng có một người bị đè.]
[Giờ thì hiểu tại sao nói ba công cũng đủ tạo ra cả đống chuyện rồi.]
[Hoắc Thành nhìn là biết mạnh tay, Địch Tinh Thần học múa, có khi lại chịu được.]
[Mặt nhỏ đỏ bừng cả lên, bảo sao người ta nói BL tổng tài là nơi đạn bay dữ dội nhất. Mới bắt đầu mà đã nóng thế này rồi sao?]
[Hai người họ đúng là một cặp! Tên CP tôi nghĩ sẵn luôn rồi: CP Hỏa Tinh!]
Siêu thị lớn cách chỗ họ ở không xa, lái xe chỉ mất năm sáu phút là tới. Nhưng việc tìm chỗ đậu xe còn tốn thời gian hơn cả quãng đường đi.
Khu này thuộc Nam Thành, là khu phố cũ, chỉ còn sót lại vài tòa nhà kiểu cũ. Xung quanh chẳng có lấy một tòa cao ốc nào, đường xá thì ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Địch Tinh Thần tranh thủ quan sát địa hình xung quanh một lượt.
Ba người họ đều là trai đẹp, lại còn có cả một đội quay phim theo sát, nên vừa bước vào siêu thị đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Bùi Úc liếc bảng hướng dẫn ở lối vào:
“Tôi lên tầng hai trước.”
“Cậu định mua gì vậy?” Hoắc Thành hỏi.
“Dép lê.”
“Phòng cậu không có dép à?” Hoắc Thành ngạc nhiên.
Tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn rất nhiều dép cho họ, mỗi người tận mười đôi.
“Không thích màu.” Bùi Úc đáp.
Hoắc Thành nhìn theo bóng Bùi Úc bước lên thang cuốn, rồi mới cùng Địch Tinh Thần đi về phía khu thực phẩm tươi sống.
Địch Tinh Thần giải thích:
“Anh ấy chỉ thích hai màu đen và trắng thôi.”
Hoắc Thành bật cười:
“Thật thế à?”
Địch Tinh Thần gật đầu xác nhận.
Quần áo, giày dép, thậm chí cả đồ dùng trên giường của Bùi Úc đều chỉ có hai màu: đen và trắng. Ngay cả màu xám cũng không xuất hiện.
Tính cách anh cũng đơn giản y như cách ăn mặc, đơn điệu đến cùng cực.
Mấy năm gần đây, Hoắc Thành đặc biệt bận rộn. Việc đi siêu thị mua đồ ăn với hắn mà nói là một trải nghiệm mới lạ. Hắn cầm danh sách đọc tên các món, còn Địch Tinh Thần phụ trách lấy đồ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Vì luôn có máy quay đi sát phía sau, nên không ít người trong siêu thị để mắt tới họ. Ngay cả nhân viên ở đây cũng tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp và nhiệt tình. Hoắc Thành thể hiện phong thái lịch thiệp và dịu dàng.
Địch Tinh Thần đang đứng cạnh xe đẩy, Hoắc Thành liền đặt tay lên vai cậu, với tay lấy túi tôm chua cay xuống: “Anh còn tưởng em đeo khuyên tai nữa chứ.”
Địch Tinh Thần quay đầu lại: “Hả?”
“Trên tai em có một nốt ruồi.”
Hoắc Thành vừa nói vừa nghiêng người tới gần quan sát. Đó là một nốt ruồi rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thấy.
Địch Tinh Thần chỉ bật cười.
Tâm trạng Hoắc Thành cũng chẳng hiểu sao lại bỗng tốt lên. Hắn hỏi: “Tối nay em đoán bốn vị khách bên đội Hồng sẽ gửi tin nhắn cho ai?”
Địch Tinh Thần đáp: “Em không biết.”
Cậu không để tâm lắm. Dù sao cũng chẳng ai gửi cho mình.
“Thế em định gửi cho ai?” Hoắc Thành lại hỏi.
“Chuyện này không phải là bí mật sao?” Địch Tinh Thần nói rồi liếc nhìn máy quay bên cạnh.
“Anh có linh cảm cả hai ta hôm nay đều chẳng nhận được tin nhắn nào. Vậy thì chi bằng gửi cho nhau đi?” Hoắc Thành cười nói.
“Dù gì mùa này cũng đâu còn bắt tám người phải gửi bắt buộc nữa.”
Mùa này của chương trình Tín Hiệu Hồng Lam thay đổi thể lệ chính là vì năm ngoái, một show hẹn hò cùng đài đã xảy ra chuyện.
Có một nam khách mời cứ mỗi tập lại thay đổi người khiến mình rung động, nên bị cư dân mạng chỉ trích dữ dội, gọi là gã đàn ông lăng nhăng.
Sau đó, anh ta lên phỏng vấn, nói thật ra mình chẳng thích ai cả, nhưng tổ chương trình lại bắt buộc mỗi ngày phải gửi tin nhắn cho một cô gái được cho là làm tim anh ta rung động, nên anh ta mới lần lượt gửi cho từng người.
Chuyện này từng gây bão trên mạng. Đúng thật, dù là show hẹn hò đi nữa, cũng nên để khách mời có quyền… không thích ai chứ. Ép họ mỗi tập phải chọn một người để bày tỏ cảm xúc thì thật sự không hợp lý chút nào.
Vì vậy, trong mùa này của Tín Hiệu Hồng Lam, tổ chương trình đã thay đổi quy tắc: nếu khách mời không rung động với ai, thì vẫn có thể gửi tin nhắn hữu nghị.
Mà đã là tin nhắn hữu nghị thì có thể gửi cho bất kỳ ai cũng được.
Họ vừa mua xong đồ ăn vặt thì thấy Bùi Úc từ tầng hai đi xuống.
Hoắc Thành là người đầu tiên nhìn thấy, liền giơ tay vẫy nhẹ.
Địch Tinh Thần quay đầu nhìn theo, không khỏi cảm thán một câu: Bùi Úc đúng là nam chính bước ra từ tiểu thuyết Tấn Giang. Dáng người ấy, gương mặt ấy, đúng kiểu ngàn người mới gặp một. Anh xách một đôi dép lê, đứng trên thang cuốn đang đi xuống, trông chẳng khác gì đang quay phim thần tượng.
Điều thu hút ánh nhìn nhất vẫn là khí chất uể oải, lạnh nhạt nơi anh, như thể từ nhỏ đã quen với việc được người khác yêu mến và dõi theo.
Bình luận trực tiếp cũng lập tức dày đặc:
[Thật sự không thể trách các khách mời khác. Với nhan sắc thế này, ai mà không rung động cho được chứ?]
[Bùi Úc đúng là kiểu người kỳ lạ thật. Nhìn cái vẻ uể oải ấy, vừa muốn tát cho một cái, lại vừa muốn nhào tới mà hôn lấy một cái. Cảm giác này là sao vậy trời!]
[Đúng là kiểu nam thần khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Dáng người và khí chất ấy thật sự hoàn hảo.]
“Anh thấy thằng nhóc này là đối thủ lớn nhất của bọn mình đấy.” Hoắc Thành nói với Địch Tinh Thần. “Hay là tụi mình liên minh trước đi?”
Nghe vậy, Địch Tinh Thần bật cười. Hoắc Thành nhìn cậu, chỉ cảm thấy nụ cười ấy thật rực rỡ. Trong ánh mắt cậu như có ánh sao lấp lánh, khiến hắn không kiềm được muốn tiến lại gần hơn một chút, để ngửi thấy hương thoang thoảng mùi sữa từ người cậu.
Mùi sữa dịu nhẹ như thế, chắc ở đâu trên người cũng thơm ngát đúng không?
Hoắc Thành liếc nhìn đôi dép lê trong tay Bùi Úc, nói: “Tinh Thần vừa bảo cậu chỉ thích màu đen trắng. Quả nhiên cậu mua đôi màu đen tuyền luôn.”
Bùi Úc bỏ dép vào xe đẩy, rồi liếc nhìn Địch Tinh Thần: “Sao em biết tôi chỉ thích đen trắng?”
Địch Tinh Thần tất nhiên không thể nói là do đọc trong tiểu thuyết, nên đáp: “Em thấy quần áo của anh toàn là hai màu đó, chẳng có chút màu nào khác.”
“Thế còn anh, em đoán anh thích màu gì?” Hoắc Thành hỏi.
Địch Tinh Thần quay đầu nhìn hắn: “Anh chắc thích sơ mi hoa nhỉ?”
Vẻ mặt luôn lạnh nhạt của Bùi Úc bỗng nở một nụ cười.
Hoắc Thành sửng sốt: “Sao em biết được? Anh còn chưa mặc lần nào mà!”
Nụ cười trên mặt Bùi Úc càng rõ nét, đến mức người quay phim cũng phải tiến lại gần, định quay cận cảnh biểu cảm hiếm có ấy. Có lẽ Bùi Úc phát hiện ra, liền lạnh lùng liếc về phía ống kính một cái. Nụ cười trên gương mặt ấy lập tức tan biến.
Máy quay như cũng thở dài tiếc nuối.
Người vây quanh xem ngày càng đông, rất nhiều người còn lấy điện thoại ra lén chụp. Thế nhưng cả ba vị khách mời đều rất bình tĩnh. Khi đi mua đồ ăn, Bùi Úc và Hoắc Thành chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn Địch Tinh Thần lựa chọn từng món.
“Anh tin em thật sự biết nấu ăn đấy.” Hoắc Thành nhận lấy túi đồ ăn Địch Tinh Thần vừa chọn rồi nói. “Nhìn em là biết có kinh nghiệm rồi.”
“Lúc ở nhà em vẫn hay tự nấu. Món Trung, món Tây, món Nhật gì em cũng làm được. Nên căn bếp nhỏ trong nhà Hồng Lam, em giành rồi nhé. Mấy người đừng hòng tranh với em.” Địch Tinh Thần đáp.
Tập phát sóng trực tiếp của Tín Hiệu Hồng Lam hôm nay chỉ kéo dài vài tiếng. Dù sao phát sóng trực tiếp cũng chỉ để thu hút người xem, còn nội dung chính vẫn giữ lại để phát sóng sau. Khi ba người vừa bước ra khỏi siêu thị, khung hình đột ngột dừng lại, nhạc chủ đề vang lên.
Trong khung hình cuối cùng: Hoắc Thành, người cao lớn nhất nhóm, nhìn thẳng vào ống kính với nụ cười rạng rỡ đầy sức sống.
Bùi Úc thì hơi cau mày, nước da trắng, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng như băng. Đứng giữa họ là Địch Tinh Thần, mang dáng vẻ thiếu niên như bước ra từ truyện tranh, rạng rỡ đến chói mắt.
Ba chàng trai, mỗi người xách một túi đồ ăn, cùng xuất hiện trong khung hình, lập tức leo thẳng lên hot search.
Rất nhiều cư dân mạng không theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đã phải ngỡ ngàng:
[Thật sự có Bùi Úc luôn à?]
[Không phải Bùi Úc nổi tiếng là cậu ấm nhà giàu với tính khí thất thường sao? Vậy mà cũng chịu tham gia show hẹn hò à? Trước giờ tôi cứ tưởng chỉ là tin đồn thôi!]
[Tính khí có kém thế nào thì mặc kệ, nhưng gương mặt này đúng là quá điển trai. Rõ ràng là thừa hưởng trọn vẹn nhan sắc từ mẹ anh ấy, Bùi Hoa Nùng.]
[Hoắc Thành cũng đẹp trai thật. Nam thần của Đại học A đấy, nghe nói từng vô địch cả giải đua thuyền buồm. Vừa học giỏi lại chơi thể thao hay, đúng là toàn năng!]
[Vậy tức là danh sách lan truyền mấy hôm trước là thật à? Đoan Nghệ Hoa cũng tham gia? Còn có cả Lâm Thanh Ninh và Hồ Anh – mấy rich kid nổi tiếng nữa? Và có cả nam thần của tôi, Nghiêm Chấp?]
[Nghiêm Chấp chưa xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ góp mặt thôi. Fanclub của ảnh cũng đã rục rịch rồi.]
[Nghiêm Chấp chính là kiểu người có khí chất cấm dục, vẻ ngoài thư sinh, lúc nào cũng mặc sơ mi cài kín cổ, nhìn siêu lạnh lùng phải không?]
[Nói Nghiêm Chấp trầm tĩnh thế, chắc chưa từng thấy ảnh thi đấu bao giờ nhỉ?]
[Ha ha ha ha, anh Lục thật sự sẽ tham gia show hẹn hò sao? Nói thật chứ, trong tất cả tin đồn trên mạng, người tôi mong đợi nhất vẫn là anh ấy.]
[Mùa này của Tín Hiệu Hồng Lam đúng là có dàn khách mời quá chất. Xem ra sẽ bùng nổ thật rồi!]
Trên mạng phản ứng vô cùng sôi nổi, khiến tổ chương trình như được tiêm một liều thuốc kích thích. Vừa từ siêu thị trở về, họ lập tức trả lại điện thoại cho các khách mời để họ công bố chính thức trên tài khoản Weibo cá nhân.
Địch Tinh Thần là người đầu tiên follow qua lại với vài khách mời khác. Cậu còn cố ý xem thử lượng fan của từng người.
Người có lượng fan nhiều nhất là Nghiêm Chấp, quả không hổ danh là anh cả làng eSports. Gương mặt đúng chuẩn idol, dẫn đầu về độ nổi tiếng trong số tám khách mời.
Đứng thứ hai là Hồ Anh – tài khoản Weibo của y đúng chuẩn rich kid, ngày nào cũng đăng ảnh khoe cuộc sống sang chảnh, chuẩn kiểu con nhà giàu đẹp trai.
Còn loại nhóm người như Hoắc Thành, lượng người hâm mộ dao động từ vài nghìn đến hơn mười vạn.
Người có ít fan nhất chính là cậu. Cậu hoàn toàn là gương mặt mới, mười mấy người theo dõi đầu tiên đều là do nền tảng tự động cấp, số còn lại đều thuộc về sáu khách mời nam khác.
Đúng vậy, là sáu người. Bùi Úc thậm chí còn không dùng Weibo.
Thật sự chẳng hợp tác chút nào.
Vì cậu không phải người trong giới giải trí nên tổ chương trình đặc biệt ưu ái, cho phép cậu tự chọn một tấm ảnh để đăng. Cậu chọn xong thì viết kèm dòng trạng thái:
[Chào mọi người, tôi là Địch Tinh Thần.]
Nửa ngày trôi qua, chỉ nhận được đúng một lượt thích, là do Hoắc Thành nhấn.
Khi chuẩn bị giao lại điện thoại, cậu hỏi nhân viên chương trình:
“Khi nào thì em nhận được thù lao quay chương trình?”
Tuy là người ngoài giới, nhưng do được tổ chương trình chủ động mời nên cậu được trả thù lao tương đối cao: mười vạn tệ.
(10 vạn tệ ~ 350 triệu VNĐ.)
Với một show hẹn hò, mức này đã được xem là đãi ngộ hậu hĩnh. Phải biết rằng thù lao thông thường chỉ khoảng hai vạn, mà phần lớn khách mời tham gia không phải vì tiền, điều họ nhắm đến là độ nổi tiếng và khả năng được công chúng chú ý.
(2 vạn tệ ~ 70 triệu VNĐ.)
Nhân viên trả lời:
“Sau khi tập đầu phát sóng vào tuần sau, chúng tôi sẽ chuyển khoản.”
Mười vạn – trước đây đối với cậu không phải là con số lớn, nhưng hiện tại lại là một khoản tiền cực kỳ đáng giá.
Cậu dự định chia đôi: một nửa gửi cho bố mẹ nuôi hiện tại, nửa còn lại để đầu tư.
Cậu muốn đầu tư vào quỹ do Bùi Úc quản lý.
Quỹ của Bùi Úc đã đứng đầu bảng suốt hai năm liên tiếp, hiện nay vị thế vô cùng vững chắc, đến mức nhiều người còn ngần ngại không dám rót thêm tiền vào.
Nhưng cậu đã đọc sơ qua tiểu thuyết, cậu biết rõ Bùi Úc lợi hại đến mức nào trong đợt biến động thị trường sắp tới, chắc chắn Bùi Úc sẽ lại tạo ra một kỳ tích kiếm tiền vang dội.
Địch Tinh Thần mang tâm trạng phấn khởi bước vào phòng bếp.
Hoắc Thành, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đã có mặt từ trước, đang ngồi nhặt rau. Hai người cao, một người thấp, mỗi người một vẻ: người thì điển trai, người thì thanh tú.
Khi cả ba cúi đầu làm việc cạnh nhau, trông cực kỳ bắt mắt. Hoắc Thành có tính cách cởi mở, hơi pha chút hài hước, khiến Ôn Nặc cứ cười mãi không thôi.
Nhìn dàn trai đẹp tụ tập một chỗ đúng là khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui mắt.
“Đầu bếp tới rồi đây!”
“Chẳng phải đã nói giao phòng bếp cho em rồi sao?” Địch Tinh Thần lên tiếng.
Cả nhóm đều cười rồi quay sang nhìn cậu. Hoắc Thành nói:
“Bọn anh chỉ có thể làm trợ lý cho em thôi. Anh Địch xem thử tụi em chuẩn bị tới đâu rồi nhé.”
“Giờ đã bắt đầu gọi là anh Địch rồi à?” Đoan Nghệ Hoa cười nói.
“Cảm ơn mọi người.” Địch Tinh Thần xắn tay áo. “Phần còn lại cứ để em lo.”
Ôn Nặc nói:
“Hay mình ở lại phụ một tay?”
“Không cần đâu, mình thích tự tay làm hơn. Mọi người cứ ra phòng khách ngồi chơi đi.” Địch Tinh Thần khoát tay, nhẹ nhàng tiễn cả nhóm ra ngoài.
Mấy anh đẹp trai thì phải tiếp xúc nhiều mới dễ nảy sinh tình cảm.
Thấy cậu không phải đang khách sáo, mọi người cũng không từ chối. Chẳng bao lâu sau, trong bếp chỉ còn lại một mình cậu.
Từ phòng khách, thi thoảng vẫn vọng lại tiếng cười đùa của Đoan Nghệ Hoa và những người khác. Địch Tinh Thần cảm thấy mãn nguyện, xoa tay hào hứng rồi bắt đầu nấu ăn.
Cậu làm việc lúc nào cũng nghiêm túc. Một khi bắt tay vào nấu nướng, cậu liền tập trung hết mức.
Cậu liếc nhìn thực đơn hôm nay: cánh gà nướng khoai tây, canh cà chua viên thịt, tôm nõn xào bí đao, trứng hấp thịt bằm, đậu hũ chiên trứng, rau củ xào thập cẩm và một phần cá lư hấp.
Vừa nhóm bếp xong, nhóm đạo diễn ngồi trong phòng giám sát đã sửng sốt.
“Cậu ấy là sinh viên thật à?”
“Đúng vậy, sinh viên năm hai của Học viện vũ đạo.”
“Chắc trước đây thường xuyên nấu ăn ở nhà. Thời nay, thanh niên trẻ mà nấu ăn được như thế này thật sự hiếm thấy.”
“Lúc mới tiếp xúc, cậu ấy chỉ bảo biết nấu chút chút thôi.”
“Thế này mà là chút chút à? Nhìn kỹ năng kia xem, thuần thục đến mức nào rồi.”
Trên màn hình, Địch Tinh Thần đang băm củ cải. Dao trong tay lia nhanh như gió, “cạch cạch cạch” liên tục mấy chục nhát. Hai tay phối hợp nhịp nhàng, động tác gọn gàng, dứt khoát. Một đĩa củ cải thái sợi đã hoàn thành, từng sợi đều tăm tắp, mảnh đẹp, bày lên bàn nhìn vô cùng bắt mắt.
Tổ chương trình là loại hình truyền hình thực tế tổng hợp nên hệ thống ánh sáng trong nhà đều được bố trí kỹ lưỡng, đảm bảo mỗi góc máy đều sáng rõ.
Phòng bếp là khu vực ghi hình trọng điểm nên ánh sáng được chăm chút càng kỹ hơn. Địch Tinh Thần mặc sơ mi mỏng, ánh mắt hơi cụp xuống, gương mặt dưới ống kính sáng bừng, nổi bật hẳn lên.
“Lấy cho cậu ấy một cảnh đặc tả.” Đạo diễn Quách lên tiếng.
Ống kính lập tức chuyển sang cận cảnh: lúc thì quay bàn tay thon dài, trắng trẻo đang thoăn thoắt thái rau; lúc thì lia lên gương mặt góc cạnh, ánh mắt tập trung, chiếc cằm sắc nét.
Địch Tinh Thần có khuôn mặt rất ăn hình, khiến không ít nhân viên hậu trường đều bị mê hoặc.
“Vừa đẹp trai lại còn biết nấu ăn, không tin là chẳng ai thích cậu ấy.” Biên kịch Lưu bật cười nói.
“Em giỏi thật đấy.”
Địch Tinh Thần giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Úc đang đứng trước tủ lạnh nhìn cậu. Một tay anh đút túi quần, tay kia cầm ly nước.
“Sắp ăn cơm rồi.” Địch Tinh Thần lên tiếng.
Bùi Úc không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó quan sát cậu nấu ăn. Tiếng cười của Hồ Anh và những người khác từ phòng khách vang vọng lại. Địch Tinh Thần quay sang hỏi:
“Sao anh không ra chơi với họ?”
“Đói.” Bùi Úc đáp.
“Vậy anh mang mấy món đã nấu xong ra bàn giúp em nhé, sắp hoàn thành hết rồi.” Địch Tinh Thần nói.
Nấu ăn là việc khá tốn sức. Trán cậu bắt đầu rịn mồ hôi, vài giọt gần chảy xuống khóe mắt. Cậu vội dùng tay áo lau. Bùi Úc lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau trán giúp cậu.
“Cảm ơn anh.”
“Ừ.” Bùi Úc đáp rồi cúi xuống bưng thức ăn ra bàn. Hoắc Thành và mấy người còn lại thấy vậy thì đồng loạt kéo lại gần.
“Wow, mấy món này đều do cậu làm thật à?” Ôn Nặc ngạc nhiên hỏi.
“Tưởng em chỉ nấu kiểu cơm chan nước cho qua bữa, ai ngờ chơi lớn như thả bom nguyên tử luôn.”
Hồ Anh và mấy người khác cũng bất ngờ không kém, cả nhóm kéo ghế ngồi vào bàn, nhìn một lượt mâm cơm đầy ắp món ngon.
Món nào cũng tròn vị, đậm đà và trình bày đẹp mắt.
Hoắc Thành mở một chai rượu vang đỏ: “Uống với nhau một ly đi. Thứ nhất là chúc mừng ngày đầu tiên chúng ta dọn vào căn nhà Hồng Lam. Thứ hai là cảm ơn Tinh Thần đã bỏ công nấu cho bữa ăn thịnh soạn này.”
Mọi người cùng nhau cụng ly. Uống rượu vang đỏ chưa thấy đã, Hoắc Thành liền mở thêm một chai rượu trắng.
“Mà vị khách mời cuối cùng bao giờ mới tới vậy?”
“Bọn tôi mới hỏi bên tổ chương trình, họ bảo chiều nay chắc sẽ đến.”
“Là Nghiêm Chấp đúng không?”
Ôn Nặc vội vàng gật đầu liên tục:
“Là anh ấy! Em vừa thấy fanclub của anh ấy đang náo loạn vì tin tức mới.”
“Em cũng là fan của cậu ấy à?” Hoắc Thành vừa nhấp một ngụm rượu vừa liếc mắt nhìn Ôn Nặc, ánh mắt như dò xét.
Ôn Nặc đỏ mặt, chỉ khẽ đáp:
“Dạ.”
“Cậu ấy nổi tiếng lắm à?” Đoan Nghệ Hoa hỏi.
“Nổi cực kỳ luôn! Trong đám bọn mình, chắc chắn cậu ấy là người có tiếng tăm lớn nhất.” Hồ Anh tiếp lời.
“Fan của cậu ấy rất đông.” Lâm Thanh Ninh nói. “Mà đúng là đẹp trai thật.”
Bỗng chuông cửa vang lên liên tục.
“Tinh, tinh…”
Đoan Nghệ Hoa là người đầu tiên bật dậy khỏi ghế.
“Hình như có người bấm chuông.” Ôn Nặc nói.
“Không lẽ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới thật?” Ai đó buột miệng trêu đùa.
Ôn Nặc lập tức chạy ra mở cửa. Từ khu vực cửa ra vào vang lên một giọng nam lạ:
“Chào cậu.”
“Chào anh.” Ôn Nặc đáp lại.
Cả nhóm trong phòng đều đứng bật dậy. Chỉ chốc lát sau, Ôn Nặc mặt đỏ bừng, hớt hải chạy về.
Hồ Anh còn chưa kịp hỏi thì đã thấy một người đàn ông bước vào từ cửa chính: vai rộng, eo thon, mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng mảnh viền ánh vàng, tay kéo theo hành lý.
Căn phòng phút chốc trở nên yên lặng.
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Địch Tinh Thần lúc ấy.