Địch Tinh Thần chẳng biết gì. Sau khi trở về phòng, cậu lấy giấy bút ra, viết tên bảy vị khách mời lên.

Trong bốn nam khách mời đội Lam, Nghiêm Chấp vẫn chưa xuất hiện, nhưng cậu vẫn ghi tên anh ta. Dù sao cũng là một hình mẫu đàn ông lý tưởng, vừa nổi tiếng vừa có thực lực.

Cậu chia thành hai cột, bên trái ghi đội Lam, bên phải ghi đội Hồng, sắp xếp rõ ràng.

Nếu sớm biết mình sẽ xuyên vào cuốn tiểu thuyết này thì cậu đã đọc hết từ trước rồi. Đúng là không thể xem nhẹ tầm quan trọng của việc đọc trọn một quyển truyện.

Ai sẽ thành đôi với ai đây?

Nghiêm Chấp thuộc kiểu nam chính của Hoa Gia. Chẳng lẽ lại là kiểu một người yêu nhiều người? Mô-típ đó mà để ở Tấn Giang thì bị chê tơi tả, nhưng trong truyện Hoa Gia thì lại là “nữa đi nữa đi”, càng loạn càng vui.

Địch Tinh Thần chăm chú quan sát từng vị khách còn lại.

Ừm, hình như ghép kiểu gì cũng thấy hợp cả.

Ví dụ, Đoan Nghệ Hoa đoan trang, phóng khoáng, rất hợp với Hoắc Thành cao lớn, mạnh mẽ. Nhìn vào là thấy chuẩn gu thẩm mỹ truyền thống.

Ghép với Bùi Úc lạnh lùng, tuấn tú thì lại thành kiểu anh trai dịu dàng đi kèm chó săn nhỏ, cũng rất hợp.

Hoặc như Hồ Anh, nếu ghép với Hoắc Thành thì là kiểu trai mạnh mẽ yêu mỹ nhân nóng bỏng. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Ghép với Bùi Úc cũng thú vị. Một bên yêu nghiệt, một bên băng sơn. Một nóng, một lạnh. Tương phản cao, hiệu ứng hút mắt khỏi chê.

Nhưng trong phần giới thiệu chương trình Tín Hiệu Hồng Lam có ghi rõ đây là truyện thuộc thể loại vạn nhân mê.

Dù ở nền tảng nào, từ Tấn Giang, Điểm Gia đến Hoa Gia, thì vạn nhân mê vẫn luôn là mô-típ hút fan không hạ nhiệt.

Ghép một cặp một, yêu nhau ổn định thì thường quá. Phải có tranh giành, hỗn chiến tình cảm thì mới gọi là đỉnh của đỉnh.

Vậy nên, vấn đề đặt ra là: giữa Đoan Nghệ Hoa chín chắn, đoan trang; Hồ Anh nóng bỏng, quyến rũ; Lâm Thanh Ninh thanh thuần, tri thức và Ôn Nặc rụt rè, đáng yêu, ai sẽ là người được ba nam chính theo đuổi?

Tại phòng khách tầng hai, bốn vị khách mời của đội Hồng vừa nhận xong thẻ nhiệm vụ, liền tụ lại trò chuyện rôm rả.

Đây là yêu cầu từ tổ chương trình, mong bọn họ có thể trao đổi một chút về ba nam khách mời của đội Lam.

“Anh Bùi Úc đẹp trai thật.” Ôn Nặc mỉm cười nói.

“Nhưng anh ấy cực kỳ khó gần.” Lâm Thanh Ninh vốn đã quen biết Bùi Úc từ trước. Nhắc đến anh, y như chợt nhớ ra điều gì, vừa đỡ kính vừa khẽ lắc đầu.

“Các cậu đến muộn còn đỡ đấy, tôi là người đến thứ hai, lúc đó chỉ có mình tôi với Bùi Úc. Chào hỏi xong là im bặt luôn. Trước đó tôi từng xem tin tức rồi, ai cũng nói anh ấy tính khí thất thường, khó gần. 

Hơn nữa anh ấy chẳng chủ động bắt chuyện, cứ ngồi yên một chỗ xem tin chứng khoán. Tôi cũng không dám mở lời, sợ bị phớt lờ. Cuối cùng, hai đứa tôi cứ thế ngồi im chờ đến khi Hồ Anh đến.” Đoan Nghệ Hoa kể lại.

“Gương mặt đẹp bao nhiêu thì tính tình tệ bấy nhiêu!” Hồ Anh thẳng thắn nhận xét.

Bình luận trực tiếp bắt đầu dội tới:

[Xem ra mắt mọi người vẫn tinh tường thật đấy.]

[Dù gì cũng toàn trai đẹp có điều kiện, chẳng thiếu đàn ông, việc gì phải vội vã.]

[Tuy rất vui khi mấy anh trai đội Hồng đều tỉnh táo sáng suốt, nhưng thật sự không có ai dám đứng ra thuần hóa tên yêu nghiệt Bùi Úc sao? Tôi thật sự không ưa nổi cái vẻ kiêu căng của anh ta!]

Thấy tình hình sắp biến thành buổi bóc phốt Bùi Úc, dù gì cũng có chút quan hệ với Chu Lan bên phía Bùi Úc nên Lâm Thanh Ninh liền nhanh chóng chuyển chủ đề:

“Nhưng Hoắc Thành thì tính cách rất tốt.”

“Đúng rồi, anh ấy lại còn đẹp trai, rất nam tính nữa.”

“Còn Địch Tinh Thần thì có vẻ cũng dễ gần. Mà nếu nói về nhan sắc, chắc em ấy là nổi bật nhất? Chiều cao cũng ổn, chắc tầm một mét tám ba.”

“Em ấy cười trông duyên lắm, ánh mắt như có ánh sao lấp lánh vậy. Có điều lại hơi... đẹp quá. Cảm giác giống như chị em gái vậy.” Hồ Anh vừa vén tóc vừa nói, hàng mi dài sắc bén khẽ cong lên.

“Dù sao thì tôi cũng không chấp nhận nổi việc người yêu còn xinh đẹp hơn cả mình.”

Xét về ngoại hình, trong nhóm này thì Hồ Anh và Địch Tinh Thần chắc chắn là hai cái tên nổi bật nhất.

Hồ Anh rực rỡ chói mắt, như một tia lửa kích thích thần kinh người đối diện.

Còn Địch Tinh Thần lại giống như viên đá quý giữa bầu trời sao, dù có khiêm tốn thế nào cũng không giấu được ánh sáng của mình.

Cuối cùng, cả nhóm thống nhất một kết luận:

Trong ba nam khách mời đội Lam hiện tại, người ít được lòng nhất là Bùi Úc — vì quá lạnh lùng, vẻ mặt cũng khó gần.

Người được yêu thích nhất là Địch Tinh Thần — tổng hợp cả ngoại hình lẫn tính cách đều dẫn đầu.

Còn Hoắc Thành thì rất ổn: thân thiện, nam tính.

Thế nhưng, nếu bây giờ chỉ được chọn một người khiến họ cảm thấy rung động nhất…

Tất cả đều chọn Bùi Úc.

Hoắc Thành cũng đang nhận thẻ nhiệm vụ.

Một nhân viên chương trình tiến lại, điều chỉnh tấm bảng còn chưa sơn xong. Hắn ngồi trên chiếc ghế cao, nghiêng người nhìn về phía màn hình:

“Vậy được chưa?”

“Lệch sang trái một chút... được rồi.”

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, phần ghi hình nhận nhiệm vụ bắt đầu.

So với Bùi Úc, Hoắc Thành có tính cách dễ gần hơn hẳn, lại rất phối hợp với tổ chương trình.

“Hôm nay anh đã gặp hầu hết các khách mời. Có ai để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất không?”

“Ấn tượng sâu sắc à...” Hoắc Thành suy nghĩ một lúc. “Ai cũng xinh đẹp cả, thật sự rất khó phân biệt...”

“Nhưng bắt buộc phải chọn một người.”

“Vậy chắc là Địch Tinh Thần.”

Tổ chương trình hỏi tiếp: “Vì sao lại là cậu ấy?”

“Tôi thấy em ấy nhỏ nhắn quá. Bao nhiêu tuổi rồi? Đủ mười tám chưa vậy?”

“Đã được tham gia chương trình thì chắc chắn là người trưởng thành rồi.” Tổ chương trình trả lời.

“À.” Hoắc Thành gật đầu. “Lúc đứng cạnh em ấy, tôi có cảm giác mình như một ông chú. Nhìn em ấy bé lắm, mà còn có... mùi sữa nữa.”

“... Thật sao?”

“Thật đó. Lúc tôi giúp em ấy xách hành lý, vừa lại gần là ngửi thấy ngay.”

“…”

Hoắc Thành: “Tôi nói thật mà.”

“Thật sự có đàn ông mang mùi sữa sao?” Một nhân viên đối diện tò mò hỏi.

“Có chứ. Bạn trai cũ của tôi là ví dụ. Anh ấy hai mươi lăm tuổi rồi mà trên người vẫn có mùi sữa.” Một cô gái trẻ lên tiếng.

“Chắc không liên quan gì đến tuổi tác đâu. Tôi nghe nói có người bẩm sinh đã có mùi như vậy.” Một nhiếp ảnh gia ngồi cạnh xen vào.

“Có mấy người dù đã lớn vẫn mang mùi thơm kiểu đó. Hồi tôi học đại học, trong ký túc xá có một cậu bạn như vậy, bọn tôi ai cũng thích ôm cậu ấy ngửi thử. Thơm nhẹ, sạch sẽ lắm.”

“Địch Tinh Thần nhìn trắng trẻo mịn màng như vậy, kiểu gì chẳng thơm. Nhìn cứ như một chú cún con ấy.”

“Khụ! Mấy người có đang nói lệch chủ đề không vậy?” Đạo diễn tức tối quát qua tai nghe.

Cùng lúc đó, Địch Tinh Thần hắt hơi một cái.

Cậu vừa thay đồ xong, bước ra khỏi phòng.

Mọi người vẫn còn ở trong phòng riêng, cậu không biết đi đâu nên chỉ quanh quẩn một vòng ở phòng khách, cuối cùng đi vào bếp.

Đây chính là “chiến trường” quan trọng nhất của cậu. Trong tám khách mời, chỉ có mình cậu biết nấu ăn. Suốt thời gian quay chương trình hẹn hò này, cũng chính cậu là người “đổ mồ hôi nhiều nhất" ở đây.

Nghĩ mà xem, trong khi cậu bận bịu trong bếp, những người khác lại nằm nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

Trong thế giới yêu đương kiểu tổng tài ngoài đời thực, nếu chưa tuyên bố kết hôn thì gần như không thể đến được cái kết trọn vẹn. Nhưng đây là tiểu thuyết. Mà trong tiểu thuyết thì chuyện “củi khô gần lửa” là điều hoàn toàn có thể xảy ra, đúng không?

Mấy tình tiết như vậy tuy chỉ có trong truyện, nhưng nếu đặt vào đời thật... nghĩ thôi cũng thấy kích thích.

Ít nhất thì, cảnh cưỡng hôn là chắc chắn có. Cậu đã xem hết phần bình luận tiết lộ nội dung rồi.

Nghĩ đến phần bình luận tiết lộ nội dung, Địch Tinh Thần liền nhớ đến đoạn cao trào nổi bật ở phần hậu kỳ, một màn Tu La tràng thực thụ. Khi đọc đến phân cảnh đó, phần bình luận tràn ngập những câu thoại được xem là kinh điển.

Câu ấy là gì nhỉ?

À, đúng rồi: Mẹ nó chứ, tao thật sự muốn phế mày, tin không hả?

Chỉ cần nghĩ lại thôi mà mặt đã nóng bừng.

Địch Tinh Thần mở tủ lạnh ra xem, phát hiện ngoài vài hộp sữa tươi và nước khoáng do nhà tài trợ cung cấp thì chẳng còn gì khác.

“Em biết nấu ăn không?”

Cậu vừa nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, thì ra là Hoắc Thành.

Hắn cũng vừa thay đồ, mặc bộ trang phục thường ngày. Chiếc áo thun trắng không giấu nổi thân hình rắn rỏi, cao lớn và toát lên vẻ mạnh mẽ đầy nam tính.

“Em biết nấu một chút.” Địch Tinh Thần khiêm tốn trả lời. “Nhưng mà tủ lạnh trống trơn, chắc phải đi siêu thị mua đồ thôi?”

Đi siêu thị mua thực phẩm từ lâu đã trở thành một trong những tình tiết lãng mạn kinh điển trong các tiểu thuyết ngôn tình tổng tài.

Giống như việc cùng nhau nấu ăn, chuyện ai đi siêu thị với ai cũng đầy ẩn ý, thậm chí là ngầm thể hiện tình cảm.

Không ít phân cảnh nổi tiếng trong truyện ngôn tình đều diễn ra lúc dạo siêu thị, có thể nói nơi ấy là thiên đường của phấn hồng bay.

Nghĩ vậy, Địch Tinh Thần lập tức gọi cả nhóm Đoan Nghệ Hoa xuống.

Hoắc Thành liền quay sang hỏi: “Ai muốn đi siêu thị với tôi?”

Không hổ danh là nam chính được Điểm Gia ưu ái nhất, vừa xuất hiện đã chủ động tấn công.

Địch Tinh Thần đầy mong chờ nhìn sang bốn vị khách mời còn lại.

Đúng lúc đó, Bùi Úc từ trong phòng bước ra.

Ánh mắt của cả bốn người lập tức bị anh thu hút.

Ngay cả Hồ Anh – người vốn có tính cách cởi mở nhất cũng vô thức đưa tay vén nhẹ mái tóc dài.

Chắc chắn tổ chương trình lúc này sẽ quay cận mặt từng khách mời, ghi lại rõ biểu cảm từng người.

Địch Tinh Thần và cư dân mạng gần như cùng một phản ứng:

[Quả nhiên, mới nãy còn chê Bùi Úc, vậy mà ảnh vừa bước ra là ai cũng lén nhìn.]

[Ha, đúng là đàn ông. Miệng thì chê, cơ thể thì thành thật. Đúng là nói một đằng, nghĩ một nẻo.]

[Anh Lục của tôi còn chưa xuất hiện, nhưng trong số nam khách mời của đội Lam thì Bùi Úc đúng là nổi bật nhất. Thích ảnh cũng không có gì lạ. Chỉ tội Hoắc Thành, rõ ràng là đã chủ động rồi.]

[Nếu không ai đi cùng thì đúng là ngượng thật.]

Địch Tinh Thần cũng thấy vậy. Nếu không ai chịu bước ra thì quả thật là ngại ngùng.

Nhưng có vẻ như Hồ Anh và mấy người còn lại cũng không mặn mà cho lắm.

Cũng dễ hiểu thôi, ai cũng muốn ở lại bên cạnh Bùi Úc.

Đúng là hồng nhan họa thủy.

“Có ai muốn đi siêu thị không?” Hoắc Thành lại mỉm cười hỏi thêm một lần nữa.

Xem ra lần này phải để cốt truyện diễn ra đúng như kịch bản rồi.

Cuối cùng cũng đến lượt nhân vật công cụ như cậu được bước lên sân khấu.

Trong nguyên tác, người cùng Hoắc Thành đi siêu thị chính là cậu và Đoan Nghệ Hoa.

“Vậy em đi nhé.” Địch Tinh Thần lên tiếng.

Bùi Úc đột nhiên chen vào: “Tôi cũng muốn mua vài thứ, đi chung luôn.”

Lần này không chỉ Địch Tinh Thần mà cả mấy vị khách mời khác cũng đều sững người.

Tình tiết này khác hoàn toàn với nguyên tác.

Thấy Bùi Úc muốn đi, sắc mặt mấy người còn lại lập tức thay đổi. Dù sao thì cũng chỉ là đi siêu thị mua ít đồ ăn, mà cả đám cùng kéo nhau đi thì nhìn kỳ thật.

Cuối cùng, vẫn là anh cả Đoan Nghệ Hoa lên tiếng dàn xếp: “Nếu chỉ mua ít đồ thì ba người đi là đủ rồi, đúng không?”

“Em không đi cũng được.” Địch Tinh Thần lập tức nói. “Có ai muốn đi thay không?”

“Chúng ta đi là để mua đồ ăn mà?” Hoắc Thành nói. “Vậy thì chọn người biết nấu ăn đi cùng chứ?”

Địch Tinh Thần: “…”

Bảo sao Hoắc Thành không được lòng mọi người.

“Tôi đâu có biết nấu ăn.” Hồ Anh nói.

Mà cũng đâu chỉ riêng y.

Đám cậu ấm nhà giàu này, có ai từng bước vào bếp đâu. Địch Tinh Thần liếc nhìn Đoan Nghệ Hoa, đối phương cũng chỉ lắc đầu.

Lâm Thanh Ninh nói: “Tôi chỉ biết nấu mì gói.”

“Em biết chút việc bếp núc, như cà chua xào trứng chẳng hạn.” Ôn Nặc nói.

Còn Bùi Úc thì khỏi bàn, nhìn là biết chưa từng đụng đến cái bếp.

Cả nhóm lập tức đồng loạt quay sang nhìn Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần nói: “Em biết nấu…”

Chuyện này cậu không giấu được nữa. Sau này, việc nấu nướng chắc chắn sẽ do cậu đảm nhận.

Hoắc Thành nói: “Vậy sau này thật sự phải nhờ em rồi.”

Địch Tinh Thần: Tốt thôi.

Mọi người lần lượt nói ra món mình thích ăn, chỉ riêng Bùi Úc là im lặng, hai tay đút túi, trông chẳng khác gì một người đứng ngoài cuộc.

Ôn Nặc nhỏ giọng hỏi:

“Bùi Úc, anh có món nào muốn ăn không?”

“Ăn gì cũng được.” Bùi Úc đáp.

Người này đúng là kiểu lạnh lùng, khí chất trầm mặc, nói chuyện cũng qua loa cho có.

Bùi Úc đã bước ra ngoài. Hoắc Thành quay sang nói với Địch Tinh Thần:

“Đi thôi.”

Hai người thay giày ở gần cửa. Địch Tinh Thần đứng sát bên cạnh Hoắc Thành và Bùi Úc đến mức cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể họ.

Mùi hương trong phòng hòa quyện với hương thơm từ người họ, tất cả như một giấc mơ mờ ảo.

Những trai đẹp vốn chỉ tồn tại trong thế giới tưởng tượng, nay lại hiện hữu trước mắt, có thể chạm tay vào. Cảm giác ấy thật sự quá kỳ diệu.

Cậu cúi xuống buộc lại dây giày, rồi quay đầu nhìn thoáng ra sau, bắt gặp ánh mắt Ôn Nặc đang nhìn mình đầy ngọt ngào.

Ánh mắt ấy hình như còn mang theo một chút phấn khích khó hiểu.

Cái tên cuồng ship cặp này, đầu cậu ấy đang nghĩ gì thế? Mau tỉnh lại đi!

Hoắc Thành hỏi:

“Ai lái xe?”

“Em không có xe.” Địch Tinh Thần vội vàng quay đầu đáp.

“Để tôi lái.” Bùi Úc lên tiếng, cầm theo chìa khóa xe.

Ra khỏi nhà, hai người đứng trước cổng chờ Bùi Úc. Hoắc Thành liếc nhìn về phía ống kính máy quay, chắc cảm thấy nên nói gì đó để tránh bị ghi hình trong cảnh im lặng, bèn cất tiếng:

“Nghe nói vài hôm nữa sẽ có mưa.”

Địch Tinh Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời. Trên người anh là áo thun màu đen, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt đen láy như đá obsidian, ánh lên dưới ánh mặt trời.

“Em trông còn nhỏ tuổi lắm.” Hoắc Thành hỏi. “Là sinh viên à?”

Địch Tinh Thần khẽ gật đầu.

“Trong tám người chúng ta, em với Ôn Nặc là bí ẩn nhất, hầu như không có nhiều thông tin. Anh đoán Ôn Nặc chắc cũng là sinh viên.” Hoắc Thành nói tiếp.

Vừa dứt lời thì một chiếc Maybach màu đen từ từ lái tới.

Bùi Úc là người cầm lái. Nếu cả hai người họ đều ngồi ghế sau thì rõ ràng hơi bất lịch sự.

Địch Tinh Thần định ngồi ở ghế sau.

Ngồi ghế trước sẽ thuận tiện hơn cho việc trò chuyện, hai nam chính ngồi cùng chắc chắn sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn cậu.

Ai ngờ khi cậu vừa định kéo cửa sau thì Hoắc Thành đã chủ động lên tiếng, như thể rất quan tâm đến cậu:

“Em ngồi ghế trước đi.”

Địch Tinh Thần thấy Hoắc Thành đã lên xe, lúc này mới quay lại phía trước, kéo cửa ngồi xuống ghế phụ.

“Thắt dây an toàn.” Bùi Úc nhắc.

“À.” Địch Tinh Thần vội vàng kéo dây an toàn cài vào.

Trong xe thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh, rất dễ chịu. Địch Tinh Thần nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, trong kính chỉ thấy đôi mắt phượng hơi cụp của chính mình phản chiếu lại.

Bình luận trực tiếp:

[Há hốc mồm! Một tổng tài lạnh lùng như thế, lần đầu tiên ra ngoài mua đồ lại đi cùng ba nam khách mời của đội Lam. Đây có phải là lần đầu tiên trong lịch sử có cảnh này không vậy?]

[Ba người đều là công, rồi giờ tính sao đây?]

[Nói thật thì, ba công cũng làm được nhiều chuyện lắm đấy!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play