Cậu không ngờ mình lại không phải là người đến sau cùng.

Trong khoảnh khắc ấy, Địch Tinh Thần như thể đang bước vào một quyển tiểu thuyết, nơi các nhân vật bất ngờ trở nên sống động khiến cậu nhất thời không biết nên nhìn vào ai trước.

“Chào cậu nhé!”

Một cậu trai vừa cười toe toét vừa vẫy tay chào cậu.

Áo thun trắng, quần jean. Nhìn trang phục ấy là biết ngay cậu ấy chính là nam khách quý thứ tư thuộc nhóm Hồng.

Mùa này của Tín Hiệu Hồng Lam lấy chủ đề về chuyện tình cảm giữa các cậu ấm nhà giàu. Có lẽ để tránh cho nội dung đi quá xa vào vật chất, trở nên khô khan, tổ sản xuất đã thêm vào hai người bình thường, không xuất thân danh giá. Một người là cậu, người còn lại chính là thành viên nhóm Hồng vừa rồi.

Cậu là sinh viên nghèo, hiền lành. Còn người kia, tuy điều kiện gia đình khá hơn một chút, nhưng lại là một cậu trai đã nghỉ học sớm để theo đuổi đam mê làm bánh ngọt.

Cậu ấy mỉm cười ngại ngùng, nhẹ giọng giới thiệu:

“Mình tên là Ôn Nặc.”

Người như tên, Ôn Nặc mang dáng vẻ ấm áp, dịu dàng và dễ xấu hổ. Địch Tinh Thần cảm thấy rất có thiện cảm với cậu ấy.

Có lẽ vì cậu mang phong cách dịu dàng, trong sáng và mềm mại.

Kiểu người ngọt ngào dễ thương luôn là át chủ bài trong các chương trình hẹn hò. Mười mùa thì có đến chín mùa kiểu này được yêu thích nhất. 

Dù là chương trình tình yêu nam – nữ hay nam – nam, hình mẫu dịu dàng luôn giữ vị trí hàng đầu. Khẩu vị của các khách mời trong những show như vậy từ trước đến nay đều rất nhất quán.

Cậu quay sang nhìn người đàn ông cao ráo, chững chạc đang đứng cạnh Ôn Nặc.

“Chào em, anh là Đoan Nghệ Hoa.” Người kia lịch sự đưa tay ra bắt.

Đoan Nghệ Hoa là con trai trưởng của một gia tộc nổi tiếng trong ngành đồ uống. Trong các chương trình hẹn hò, kiểu người như hắn ta thường toát lên vẻ đĩnh đạc, phong nhã.

Hắn ta cũng là người có ngoại hình thu hút, tuy không đến mức thuộc hàng cực phẩm, nhưng vẫn khiến người đối diện dễ có cảm tình.

Nhìn chung, trong các chương trình hẹn hò của Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc, kiểu người như Đoan Nghệ Hoa luôn là hình mẫu khiến khán giả thương mến nhất. 

Họ có năng lực, sống độc lập, mạnh mẽ, nhưng lại thiếu đi một điều quan trọng trong đời, đó chính là tình yêu. Chính sự thiếu khuyết đó lại tạo nên một sức hút dịu dàng mà sâu sắc.

Cậu bắt tay với Đoan Nghệ Hoa, rồi lần lượt chào hỏi hai người còn lại là Hồ Anh - nam khách quý thứ hai, và Lâm Thanh Ninh - nam khách quý thứ ba của đội Hồng.

Lâm Thanh Ninh xuất thân từ một gia đình sở hữu chuỗi khách sạn, thuộc tuýp người điềm đạm.

Y có tính cách trầm lặng, mặc một bộ âu phục sang trọng, đeo kính râm. Vóc người gầy gò, nước da trắng mịn, toàn thân toát lên hình ảnh của một trí thức điển hình.

Còn Hồ Anh là con trai của một tập đoàn bất động sản lớn, nổi bật với mái tóc dài buông xõa và vẻ ngoài rực rỡ, khó phân biệt là nam hay nữ.

Cậu ta là một rich kid nổi tiếng trên mạng, sở hữu thương hiệu thời trang riêng và thường tự mình làm mẫu cho các sản phẩm. Dù đứng giữa một dàn trai đẹp, cậu ta vẫn là người khiến người ta không thể rời mắt vì vẻ đẹp mê hồn đầy cuốn hút.

Trong tiểu thuyết, tất nhiên không có ai xấu cả. Tham gia show hẹn hò này đều là trai đẹp, nhưng cậu không ngờ mấy người đó lại có thể biến những con chữ trở nên sống động đến vậy.

Mỗi nam minh tinh đều tỏa ra khí chất rực rỡ, lộng lẫy.

Một bữa tiệc nhan sắc đúng nghĩa!

Ôn Nặc nói:

“Đặt hành lý ở đây là được rồi, bọn mình cũng để ở đây cả.”

Địch Tinh Thần đặt vali xuống, mỉm cười với bọn họ.

Ôn Nặc che miệng cười:

“Đẹp trai quá!”

“Cậu là đội Lam à?” Hồ Anh liếc nhìn vòng tay màu lam trên cổ tay cậu, giọng nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy.” Địch Tinh Thần đáp.

Bình luận chạy màn hình:

[Hồ Anh sao vậy? Là công non thì đã sao, vẫn là hàng tốt mà.]

[Hồ Anh đúng là ít thấy kiểu công như vậy, nhưng công như này cũng đáng yêu lắm mà.]

[Không phải Hồ Anh ít thấy, mà là kiểu công non như này không phải gu của Hồ Anh. Mọi người cứ vào kênh video của anh ấy mà xem là biết gu liền.]

Địch Tinh Thần liếc nhìn bốn vị nam khách quý phía đối diện, vòng tay họ đều là màu đỏ.

Nhưng cậu không phải là nam khách quý đội Lam duy nhất ở đây. Sau khi liếc qua các camera trong phòng khách, cậu nhanh chóng thấy còn một người nữa đang ngồi trên sofa.

Người đó ngồi uể oải, tựa nghiêng trên sofa. Quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi đen làm nổi bật làn da trắng ngần và gương mặt tuấn tú. Lông mày rậm, sắc sảo, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, khó lại gần.

"Chào anh." Địch Tinh Thần chủ động cất lời.

Người kia hơi hé mắt, ánh nhìn lười biếng lướt qua cậu một cái, khẽ gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng không mất lịch sự: “Chào em.”

Nói rồi, anh cúi đầu tiếp tục dõi mắt vào chiếc iPad đang cầm trong tay, chẳng buồn quan tâm thêm.

Giọng nói ấy trầm thấp, thờ ơ nhưng không thể che giấu được khí chất đặc biệt toát ra từ anh. 

Thân hình cao gầy, trắng trẻo mà rắn rỏi. Đường nét khuôn mặt thanh tú, sống mũi thẳng, yết hầu rõ ràng. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ nét, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, từng chi tiết đều toát lên vẻ đẹp lạnh lùng, xa cách mà thu hút.

À, nghe nói kiểu đàn ông như vậy đều không phải hạng tầm thường.

Không hổ danh là nam chính kiểu Tấn Giang!

Bản thân Bùi Úc vốn không hoạt động trong giới giải trí, nhưng vì mẹ anh là minh tinh nổi tiếng Bùi Hoa Nùng nên gia đình anh luôn tỏa sáng như được phủ lên một lớp hào quang. 

Là cậu ấm nhà giàu, anh cũng là cái tên thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo giải trí.

Bùi Úc là kiểu người hội tụ đủ mọi yếu tố khiến người ta phải ghen tị: xuất thân danh giá, ngoại hình nổi bật, đầu óc hơn người. 

Nguyên tác từng miêu tả rằng: Anh chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng đó thôi, đã có cả đống người đem lòng yêu mến.

Chỉ là nguyên tác còn viết thêm một câu sau: Có lẽ đấng tạo hóa cũng thấy như vậy là quá bất công, nên đã ban cho anh một tâm hồn rỗng tuếch và nhàm chán. Trừ khi ai đó có sở thích bị hành hạ, nếu không thì chẳng ai có thể yêu anh được quá một tháng.

Hết người này đến người khác đổ gục vì anh, rồi từng người một rời đi vì không thể chịu đựng nổi.

Bùi Úc là thiên tài trong lĩnh vực tài chính. Ngay từ thời trung học, anh đã giành giải quán quân Olympic Toán cấp quốc gia. Đối với một người học khối tự nhiên không giỏi như Địch Tinh Thần, thì kiểu thiên tài như vậy khiến cậu chỉ biết ngưỡng mộ từ xa. 

Bùi Úc chính là kiểu người không yêu đàn ông cũng chẳng yêu phụ nữ, ít bạn bè, trong đầu chỉ toàn những con số.

Tốt nghiệp Đại học Columbia xong, anh không gia nhập tập đoàn Chu thị của cha dượng, mà tự thành lập một công ty quản lý quỹ mang tên Hoa Húc. 

Trong vài năm gần đây, nhờ tỷ lệ sinh lời vượt trội và mức độ rủi ro cực thấp, Bùi Úc nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Từ chiến lược phòng thủ đến tấn công đều hoàn hảo đến mức khó tin, như thể có hack. Hiện tại, quy mô quỹ do anh quản lý đã chạm ngưỡng hàng trăm tỷ, khiến cộng đồng mạng ưu ái gọi anh là cậu Bùi.

Ngoài ra, Bùi Úc còn mang trên mình thiết lập máu chó kinh điển: mẹ là minh tinh nổi tiếng, tái giá vào một gia tộc hào môn đỉnh cấp. Chỉ nghe thôi cũng thấy kịch tính đến mức nào. 

Nhà họ Chu là hào môn trăm năm, con cháu đông đúc, các chi trong nhà thường xuyên tranh đấu, hot search không lúc nào dứt. Mức độ phức tạp chẳng thua gì truyện cung đấu. 

Không ai biết một người như Bùi Úc – con riêng mang họ khác đã phải sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt ra sao, chỉ biết anh là kiểu người nội tâm u ám, không giỏi kết giao, chỉ chờ một định mệnh đến cứu rỗi, sưởi ấm anh, trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.

Phong cách quen thuộc nhất của truyện Tấn Giang chính là kiểu thụ dịu dàng, ấm áp cứu rỗi công lạnh lùng, khó gần!

Nghĩ đến đây, Địch Tinh Thần lén đưa mắt đánh giá bốn vị khách mời còn lại.

Ừm, quả nhiên... ai cũng có vẻ muốn cứu rỗi Bùi Úc.

Khán giả xem livestream cũng nhanh chóng nhận ra:

[Quả nhiên, công non không có lực hút.]

[Công non cũng không địch nổi cái mặt lạnh kia.]

[Đã nói rồi, Địch Tinh Thần ngoan ngoãn làm phông nền xinh đẹp là được. Trong vở kịch tình yêu giữa những con nhà giàu này vốn dĩ không có vai cho cậu ấy.]

Vì là lần đầu tiên gặp mặt nên mọi người ít nhiều đều có chút bối rối, ngại ngùng.

Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh vừa nhấp cà phê, vừa lén dùng ánh mắt dò xét quan sát mọi người.

Hồ Anh thì nằm dài trên ghế sô pha, tay không ngừng vuốt tóc dài của mình.

Ôn Nặc lại càng có vẻ thẹn thùng hơn, ôm chặt chiếc gối trong lòng, ngón tay vô thức vân vê mấy sợi tua ngắn ở mép gối. 

Ánh mắt cậu ấy thi thoảng lại lén nhìn về phía Bùi Úc và Địch Tinh Thần, thỉnh thoảng còn vô cớ mím môi cười khẽ, trông vừa ngại ngùng lại vừa ngây thơ.

Cậu ấy chính là hình mẫu điển hình của kiểu nhân vật thụ ngọt ngào kinh điển: cười mà không rõ lý do, chỉ cần ngồi im lặng thôi cũng khiến người khác hiểu nhầm là cậu ấy có cảm tình với cả hai người kia. 

Nếu không biết trước cốt truyện, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu ấy đang rung động với cả hai. Nhưng thật ra, Ôn Nặc chỉ là tạm thời chưa thoát ra khỏi cơn phấn khích khi được gặp nhan sắc đỉnh cao.

Ôn Nặc rất thích ship, bất kể là nam – nữ hay nam – nam, nam – nữ – nam gì cũng ship được hết. Sở thích cực kỳ rộng mở.

Nhưng phải thừa nhận, Ôn Nặc cười rất ngọt ngào và trong trẻo.

Bên cạnh, Đoan Nghệ Hoa bật cười rồi hỏi:

“Em cứ cười hoài là sao thế?”

“Không có gì, chỉ là... em thấy hơi ngượng. Ai cũng im lặng hết trơn.” Ôn Nặc đỏ mặt trả lời.

“Ngày đầu tiên ai cũng vậy, vài hôm nữa là quen thôi.” Địch Tinh Thần an ủi.

“Hai người còn chưa giới thiệu nhau đúng không?” Đoan Nghệ Hoa bất ngờ chỉ tay sang phía Địch Tinh Thần và Bùi Úc. 

“Lúc nãy có chào hỏi nhau chưa?”

Địch Tinh Thần còn chưa kịp nói rằng mình biết Bùi Úc từ trước, thì đã nghe Bùi Úc lạnh nhạt lên tiếng, thậm chí không buồn ngẩng đầu:

“Bùi Úc.”

Lạnh lùng thì vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói quả thật rất dễ nghe — trầm ấm, mạch lạc, đầy sức hút. Chỉ cần anh cất giọng, ai nấy đều khẽ liếc nhìn anh đầy ngại ngùng.

Đúng là chất giọng điển hình của “nam chính giọng trầm khiến người ta muốn mang thai” trong tiểu thuyết.

Phong cách Tấn Giang đúng là quá nuông chiều mấy kiểu công như vậy.

Địch Tinh Thần vội vàng nói:

“Em là Địch Tinh Thần.”

Nhắc đến tên tuổi, lúc này bọn họ mới bắt đầu trò chuyện rôm rả hơn.

Đúng như trong nguyên tác mô tả, thỉnh thoảng lại có người len lén liếc nhìn Bùi Úc, ánh mắt ngưỡng mộ không sao che giấu nổi.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Bùi Úc hoàn toàn không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, thậm chí đến cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc họ lấy một lần.

Vừa mới nói chuyện được vài câu, bên ngoài đã vang lên tiếng cửa mở.

"Có vẻ như lại có người mới đến." Ôn Nặc đứng dậy nói.

Vừa dứt lời, mọi người đã thấy một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, tóc cắt ngắn, kéo theo chiếc vali bước vào.

Nhìn thấy người đó, mắt Địch Tinh Thần lập tức sáng rực.

Người vừa đến chính là nam chính của Điểm Gia – Hoắc Thành. Hắn mang vẻ ngoài điển hình của trai miền Bắc: ngũ quan sắc nét, đường nét rõ ràng, làn da ngăm khỏe khoắn, khí chất mạnh mẽ có phần phong trần, toát lên vẻ nam tính rất rõ rệt.

Khác hẳn với Bùi Úc – người sinh ra đã ngậm thìa vàng, Hoắc Thành xuất thân từ một huyện nhỏ ở miền Bắc. 

Là con nhà nghèo, hắn chăm chỉ học hành, tự mình thi đậu vào một trong những trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Đại học còn chưa tốt nghiệp, hắn đã bắt đầu khởi nghiệp, trải qua đủ thứ khó khăn, cuối cùng chỉ sau hai năm đã thành công gây dựng chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh. 

Dù chưa đến 30 tuổi, hắn đã sở hữu bốn căn hộ cao cấp tại khu Thang Thần Nhất Phẩm, xe sang thì đầy gara, thậm chí còn biết lái máy bay. Ngoại hình điển trai, vóc dáng cân đối, yêu thể thao, và đã lên không biết bao nhiêu trang bìa tạp chí.

Lại chờ thêm hai năm nữa, đến cả Trung Quốc cũng không đủ để dung chứa hắn. Công ty ứng dụng video ngắn do hắn sáng lập chắc chắn sẽ vươn tầm thế giới, trở thành một ông lớn thực sự trong ngành internet.

"Chào mọi người." Hoắc Thành đặt hành lý xuống.

“Chào anh.”

Hoắc Thành không hề che giấu ánh mắt quan sát, lướt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại ở Địch Tinh Thần. Ánh mắt hắn lại thoáng lướt qua chiếc vòng tay màu lam trên cổ tay cậu.

Chương trình Tín Hiệu Hồng Lam tuy tuyên bố là xoay quanh tình bạn và tình yêu giữa nam giới, tạo ra không khí mập mờ vừa đủ để thu hút khán giả và tăng độ thảo luận. 

Nhưng ai cũng hiểu rõ chương trình thực chất đang "bán" thứ gì, vì vậy khâu lựa chọn khách mời phần lớn đều hướng đến những người có nhu cầu tìm bạn đời. Điều này thể hiện rõ qua cách chia đội Hồng và Lam.

Ví dụ như Hồ Anh, chỉ cần nhìn phong thái là biết mang khí chất dịu dàng, vì vậy được xếp vào đội Hồng.

Còn những người không có hứng thú với yêu đương, hoặc là trai thẳng, đương nhiên bị đưa vào đội Lam.

Đối với Địch Tinh Thần, kiểu “công non” như cậu, tất nhiên cũng bị xếp vào đội Lam.

Dù gì thì “công non” vẫn là công.

Từ trước đến nay, hễ đã là Hồng – Lam thì kiểu gì cũng sẽ được ghép đôi, vai vế công – thụ rõ ràng, thuận tiện cho khán giả thích ship cặp.

Về lý thuyết thì các khách mời hoàn toàn có thể tự tìm hiểu nhau trong cùng đội, nhưng thực tế là ba mùa phát sóng của Tín Hiệu Hồng Lam đến giờ, tất cả các cặp đôi đều được ghép theo kiểu Hồng – Lam.

Người ta thường nói yêu đương đồng giới không phân công thụ, nhưng xem ra chỉ là nói cho có.

Huống hồ, tiểu thuyết này vốn là truyện đam mỹ. Ghép Hồng với Lam là điều tất yếu!

Sau khi chào hỏi qua lại, ánh mắt của Hoắc Thành cuối cùng cũng dừng lại trên người kình địch số một của mình là Bùi Úc. Hắn tiến tới bắt chuyện, nhưng Bùi Úc vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc. Chỉ khác là lần này anh đứng dậy, bắt tay Hoắc Thành một cái.

"Hai người quen nhau à?" Đoan Nghệ Hoa lên tiếng hỏi.

"Trước đây từng gặp trong Đại hội Thanh niên ưu tú." Hoắc Thành đáp.

"Chúng tôi vừa nhận được thông báo. Vị nam khách quý thứ ba do có việc đột xuất nên chưa thể đến kịp. Có thể sẽ tới muộn một chút." Một nhân viên trong tổ chương trình đột nhiên lên tiếng.

"Vậy là chúng ta không cần chờ cậu ấy nữa đúng không?" Đoan Nghệ Hoa hỏi lại.

Tổ chương trình trả lời: “Đúng vậy.”

Mọi người lần lượt đứng dậy. Hoắc Thành hỏi: “Mọi người đã tham quan qua nhà chưa? Hay chúng ta đi xem phòng một chút, tiện thể phân chia chỗ ở luôn.”

Đây là một căn biệt thự hai tầng. Tổ sản xuất đã tính đến thói quen sinh hoạt của nhóm nam thần nhà giàu, nên ở mùa này, mỗi người đều có một phòng ngủ riêng. 

Tuy nhiên, cứ hai phòng ngủ lại ghép thành một phòng suite, tính ra vẫn là hai người ở cùng một khu vực.

Ai nấy đều khá hài lòng với điều kiện chỗ ở. Nhưng điều khiến mọi người ấn tượng nhất lại là hệ thống camera dày đặc khắp căn nhà Hồng Lam này. 

Địch Tinh Thần đếm sơ qua, từ tầng trệt đến tầng hai có tổng cộng 30 vị trí đặt máy quay, chưa kể 3 camera ẩn và 42 camera giám sát thông thường. Ngoài phòng còn lắp đặt một cần trục dài khoảng 50 mét, chuyên dùng để quay ngoại cảnh và ghi lại cảnh khách mời ra vào.

Ở đầu cầu thang tầng hai có một bảng nội quy. Nội dung trên bảng gần giống với cuốn sổ tay mà họ đã nhận trước đó, chỉ là được rút gọn hơn. 

Có vẻ như Ôn Nặc đã nhận được chỉ đạo từ tổ chương trình, nên cậu ấy bắt đầu đọc to toàn bộ nội dung trên bảng cho mọi người nghe.

Ví dụ như: không được phép lén lút trao đổi thông tin liên lạc; trước khi chương trình kết thúc thì không được tự ý công khai thông tin cá nhân; phải chú ý giữ gìn trật tự nơi công cộng... 

Cuối cùng: Hy vọng trong một tháng tới, bạn có thể trong căn nhà nhỏ của tình yêu này tìm được tình yêu và tình bạn thuộc về riêng mình, bất kể tuổi tác, nghề nghiệp hay xuất thân…

Ôn Nặc đọc từng chữ một cách cẩn thận. Trong khi đó, Hồ Anh và mấy người còn lại đã đi lên tầng hai từ lúc nào.

Không gian tầng hai thoáng đãng và đẹp hơn hẳn, tầm nhìn cũng rộng mở. Bên ngoài phòng khách nhỏ là biển xanh bao la, sóng vỗ trắng xóa, chim biển chao liệng, núi xanh ẩn hiện trong làn sương mờ, khung cảnh thật hữu tình.

Các khách mời thuộc đội Hồng chọn ở tầng trên.

Hai phòng suite ở tầng dưới, đương nhiên trở thành nơi ở của các khách nam thuộc đội Lam.

“Tinh Thần, em muốn chọn phòng nào?” Hoắc Thành chủ động hỏi.

“Phòng này đi.” Địch Tinh Thần chỉ vào một căn ở phía bên cạnh.

Phòng đó nằm gần sân sau, quay về hướng bắc, lại ở ngay góc nên khá yên tĩnh. Với một “người ngoài cuộc” chuyên hóng chuyện như cậu thì đúng là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.

“Hay là hai chúng ta ở chung phòng đi.”

Cả Hoắc Thành và Địch Tinh Thần cùng quay đầu lại, liền thấy Bùi Úc đang kéo vali bước vào.

Địch Tinh Thần nhìn sang Hoắc Thành. Hoắc Thành mỉm cười, giọng điềm đạm: “Vậy tôi ở phòng bên cạnh.”

Địch Tinh Thần tự kéo hành lý vào phòng.

Quả nhiên, mọi chuyện giống hệt như nguyên tác từng viết. Trước đó cậu còn lo không biết có đi lệch so với nội dung ban đầu không?

Bùi Úc chọn ở chung phòng với cậu, lý do cũng rất đơn giản.

“Cảm giác em ấy khá trầm lặng.”

Trầm lặng, nhạt nhòa, không tạo cảm giác uy hiếp.

Thực tế trong nguyên tác, cả ba nam khách mời thuộc đội Lam đều có quan hệ không tệ với cậu, ai cũng chiếu cố đến cậu.

Dù sao thì trong mắt họ, cậu là người “không có sức uy hiếp” nhất, nên ai cũng xem cậu như anh em tốt, như chị em thân thiết.

Địch Tinh Thần dọn dẹp lại phòng mình một chút, rồi tiện thể thu xếp luôn cả phòng khách.

Làm việc nhiều nhất, lên hình ít nhất – đó là vai trò mà cậu đảm nhận trong chương trình.

Trời khá oi bức, dọn dẹp xong thì người cũng mướt mồ hôi. Cậu vào tắm. Vì phải dùng chung nhà vệ sinh với Bùi Úc – mà người này lại nổi tiếng khó tính, nên sau khi tắm xong, cậu ngồi xuống lau dọn phòng tắm rất cẩn thận, không để sót dù chỉ một sợi tóc. 

Tắm xong bước ra, cậu vươn tay lấy quần áo trên giá, đang định mặc thì cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra.

Cậu lập tức quay đầu lại – là Bùi Úc.

Bùi Úc hơi sững người khi thấy cậu, rồi nói: “Tôi không nghe thấy tiếng nước, tưởng là không có ai.”

Địch Tinh Thần nghiêng người né sang một bên, để lộ nửa tấm lưng: “Em vừa mới tắm xong, đang thay đồ.”

Cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm. Với chiều cao 1m83, eo gọn, chân dài, tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo. Làn da sáng khỏe, cơ bắp nhẹ nhàng, đường nét thanh xuân đầy sinh lực.

Cậu dùng khăn lau tóc thêm một lần nữa, quay đầu nhìn về phía Bùi Úc, gương mặt ửng hồng vì hơi nước ấm.

Lúc này Bùi Úc mới lùi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

“Em thay đồ xong sẽ ra ngay.” Địch Tinh Thần nói.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng Bùi Úc đáp khẽ từ bên ngoài:

“Ừ.”

Bùi Úc bước vào phòng ăn, cầm lấy một chai nước khoáng do nhà tài trợ cung cấp, vặn nắp rồi uống mấy ngụm lớn. Yết hầu khẽ chuyển động theo từng ngụm nước, ánh mắt vô thức nhìn về phía một nhân viên đang tiến lại gần.

“Bùi Úc, hôm nay anh vẫn chưa quay phần phỏng vấn cá nhân đúng không?” Nhân viên hỏi.

Bùi Úc khẽ “Ừ” một tiếng, mím môi đáp lại:

“Quay luôn bây giờ à?”

Nhân viên đưa anh về phòng, bắt đầu ghi hình phần phỏng vấn cá nhân.

“Tại sao anh lại tham gia chương trình này?”

“Câu này chẳng phải đã hỏi trước đó rồi sao?” Bùi Úc liếc về phía sau máy quay, nơi Chu Lan – người phụ trách sản xuất chương trình đang đứng. Anh trả lời với vẻ không mấy tình nguyện:

“Vì nợ ân tình.”

“Vậy nghĩa là anh tham gia Tín Hiệu Hồng Lam không phải để tìm kiếm tình yêu?”

Bùi Úc hỏi ngược lại:

“Cô nghĩ tôi là kiểu người sẽ đến một chương trình thực tế để yêu đương sao?... Mấy người thật sự muốn hỏi mấy câu kiểu này à? Tôi không giỏi nói mấy lời hoa mỹ đâu.”

Người phụ trách phía sau máy quay bật cười:

“Ai biết trước được tương lai thế nào. Biết đâu mấy đoạn phỏng vấn ban đầu này sau này lại trở thành bằng chứng vả mặt đấy.”

Nghe vậy, khóe môi Bùi Úc khẽ cong lên, như cười mà chẳng phải cười, thái độ đầy thờ ơ không mấy để tâm.

Chỉ là khoảnh khắc khẽ nhếch môi ấy thôi, đã khiến tất cả nhân viên xung quanh không khỏi sững người. Như băng tuyết vừa tan, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến lòng người rung động.

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Ngay sau đó, Bùi Úc đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, hàng mày hơi chau, đôi mắt đen trắng rõ nét chăm chú nhìn vào ống kính.

“Ngày đầu tiên, cảm giác thế nào?”

“Cũng bình thường.”

Chu Lan ở phía sau lên giọng gọi:

“Bùi Úc.”

Bùi Úc thu lại vẻ hời hợt, nghiêm túc hơn một chút:

“Cũng bình thường, không khác mấy so với những gì tôi đã tưởng tượng.”

“Hôm nay cả bốn vị khách mời bên đội Hồng đều đã có mặt. Trong số đó, anh có ấn tượng sâu sắc với ai không?”

Bùi Úc lắc đầu, rồi hỏi ngược lại:

“Bắt buộc phải chọn người bên đội Hồng à?”

“Các khách mời bên đội Lam cũng được.”

“Vậy thì là Địch Tinh Thần.” Bùi Úc đáp.

Các nhân viên hậu trường dường như khá bất ngờ, có cô gái còn bật cười khúc khích:

“Sao lại là cậu ấy?”

“Vì lúc nãy vô tình thấy em ấy không mặc gì, nên ấn tượng sâu nhất.”

Tổ chương trình: “…”

Chu Lan trừng mắt nhìn anh, liếc nhanh về phía camera giám sát. Tính cách Bùi Úc vốn không dễ gần, nhưng gương mặt lại quá mức điển trai. Lúc lên hình, nét mặt anh vừa sắc lạnh vừa rõ nét, quả thật đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Bùi Úc nhìn mấy người đang đứng đơ ra phía đối diện, khẽ mím môi, nhẹ nhàng nhướng một bên mày.

Chu Lan không nhịn được hỏi:

“Cậu có thích cậu ấy không?”

Bùi Úc đáp:

“Nếu ý chị là kiểu thích đó, thì để tôi nói rõ: từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thích ai cả.”

Cuối cùng, Bùi Úc còn nói thêm một câu:

“Nếu mấy người định chờ xem tôi quay xe, bị vả mặt hay đột nhiên đổi thái độ thì tôi nói luôn: chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra với tôi.”

Lần này, phần bình luận trực tiếp bùng nổ:

[Má ơi, nam khách mời kiêu ngạo nhất trong lịch sử chương trình là đây.]

[Kiêu thật đấy! Có ai mau đến thu phục anh ấy đi! Tôi muốn xem cảnh bị vả mặt, bị đánh cho sưng lên!]

[Nói rồi đó nha, tốt nhất đừng lật mặt. Đừng để sau này phải khóc lóc năn nỉ đấy nhé!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play