Lòng sông lạnh băng cuốn lấy thân hình bé nhỏ của thiếu nữ, kéo nàng vào giữa xoáy nước hỗn loạn. Bùn lẫn cát từ đáy sông bị dòng nước quật tung, dù thân mang thuỷ quyết mà sư tổ vẽ ra, nhưng lớp nước vẫn như lưỡi dao sắc lướt qua da thịt, để lại từng cơn đau rát.

Thanh âm kêu cứu yếu ớt tan biến giữa tiếng sóng, thân thể Dư Khê vùng vẫy trong dòng nước đục ngầu, chớp mắt đã bị hắc ám bao trùm.

Sự tình xảy ra quá đỗi bất ngờ, Dư Khê chỉ kịp nín thở, hoảng loạn đến độ chẳng thể phân biệt đông tây nam bắc.

Bỗng một thanh kiếm đâm xuống bên cạnh, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Ngốc nghếch, còn không mau cử động?”

Là Vấn Tình. Nàng vội khoa tay múa chân ra hiệu - Ta không biết bơi.

“Thật là vô dụng.” Vấn Tình oán trách, thân kiếm linh hoạt bơi đến bên nàng. “Trên người ngươi có phù chú của chân quân, không chết được đâu. Mau bám lấy ta, phải lặn xuống dưới mới tránh được Hắc Giao."

Dư Khê đưa tay quờ quạng, chuôi kiếm chủ động chui vào lòng bàn tay nàng. Nàng nắm chặt, Vấn Tình như ngựa hoang thoát cương, kéo nàng lặn sâu vào đáy nước.

Càng xuống dưới, bóng tối càng dày đặc, mọi âm thanh dần bị nuốt trọn.

Dư Khê chầm chậm mở mắt, thử há miệng hít thở, quả nhiên không có nước tràn vào. Hô hấp vài hơi, đầu óc nàng dần dần tỉnh táo.

Nhìn Vấn Tình trước mặt đang hừng hực khí thế, lòng nàng chợt trầm xuống. Mặc dù đã sớm chấp nhận mình linh căn thấp kém, không thể lên trúc cơ, nhưng giữa lúc sinh tử nguy nan, nàng chẳng những không giúp gì được, còn phải để kiếm linh dìu dắt, bị mắng cũng không oan.

Nàng do dự mở miệng:
“Hay ngươi cứ đi trước tìm bọn họ đi, khỏi để ý ta.”

Vấn Tình không khách khí:
“Ta chỉ là một thanh kiếm, không ai dùng ta thì cũng chỉ như vậy trôi dạt. Không hiểu sao chân quân lại giao ta cho ngươi. Nếu chân quân chọn Thương Hoa đạo quân thì ngươi có tu tám kiếp cũng chẳng được chạm vào ta đâu."

Thái độ ấy thật khiến người ta bực bội.  Dư Khê không phục, siết chặt chuôi kiếm, kéo Vấn Tình lại gần, áp sát vào người.
“Ngươi muốn làm gì?!"

“Ta không có tu vi nhưng không phải không có đầu óc. Ngươi cứ thế mà lặn, chẳng khác nào chuột đào hang."

Nói xong, nàng nhắm mắt, mặc nước xô dạt khắp thân, cẩn thận cảm nhận mạch nước ngầm.

Dòng nước lúc mạnh lúc yếu, tóc nàng phiêu đãng theo một phương hướng nhất định. Dư Khê lập tức mở mắt, chăm chú nhìn vào hắc ám sâu thẳm:

“Nơi đó có dòng nước chảy xiết, rất có thể là hang ổ của Hắc Giao."

Không đợi Vấn Tình phản ứng, nàng liền vận động tay chân, mượn dòng mà lướt qua, cắt ngang xoáy nước, lao về hướng xa hơn.

Vấn Tình không nói gì thêm, lập tức kéo nàng hướng về trung tâm dòng chảy.

Một người một kiếm xuyên qua mạch nước ngầm, cuối cùng một khối đá hình tam giác hiện ra giữa dòng. Dư Khê nhanh chóng tìm thấy lối vào động, thúc Vấn Tình dẫn đường.

Một luồng kiếm quang phóng ra khỏi nước, theo sát sau là thiếu nữ tay nắm chuôi kiếm.

Một lúc sau, Dư Khê bò lên phiến đá, há miệng hít thở không khí mặn tanh trong động.

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh hang động rộng lớn, vách đá nhẵn bóng như thể Hắc Giao đã dùng thân lăn qua tạo thành.

Chẳng kịp kinh ngạc, nàng liền chạy vào phía trong, cuối cùng phát hiện một vách đá có treo hơn mười bọc nước lớn nhỏ, bên trong lờ mờ thấy thân hình đệ tử Thanh Nguyên Tông.

Nhiều người như vậy?

Dư Khê giơ kiếm lên, bối rối nghĩ: mấy nữ tử kia, ai mới là nữ chủ?

Cứu người là cứu người, nàng cũng không thể phá hỏng hảo cảm vốn thuộc về nam chủ. Thôi thì... cứu nam nhân trước.

Nàng vung kiếm đâm thủng một bọc nước, nước đục trào ra, người bị nhốt bên trong quỵ xuống đất ho sặc sụa, mãi mới thở lại bình thường.

Dư Khê tiếp tục ra tay, liên tiếp cứu thêm bốn người. Những đệ tử được cứu tỉnh lại, bắt đầu hỗ trợ phá các bọc nước còn lại.

Chẳng bao lâu, tất cả đều được giải thoát. Một nữ đệ tử đỡ một nữ tử bị thương đứng dậy, quan tâm nói:

“Đại sư tỷ, người không sao chứ?”

“Còn ổn.” Nữ tử kia che vết thương trên vai, nhìn về phía Dư Khê đang dẫn đường, hỏi: “Nàng là ai?”

“Nhìn y phục thì là đệ tử ngoại môn. Chính nàng đã cứu chúng ta.”

Dư Khê nghe rõ bọn họ đối thoại, liền xoay người, khiêm tốn đáp:
“Không dám nhận. Là tông chủ sai ta tới cứu. Ngài cùng sư tổ đang trên mặt sông giao chiến với Hắc Giao. Chúng ta nên nhanh chóng rời đi.”

“Việc này còn kinh động cả sư tổ...” Cơ Vân Ý nhíu mày, trầm giọng hạ lệnh cho mọi người rời khỏi thạch động.

Chúng đệ tử lần lượt ngự kiếm xuống nước, chỉ còn lại Dư Khê lúng túng đứng bên bờ, nhìn bọn họ từng người rời đi, đến cuối cùng chỉ còn lại nàng và Cơ Vân Ý.

“Sư muội sao còn chưa đi?” Cơ Vân Ý hỏi.

“Ta... không biết ngự kiếm, cũng không biết bơi...” Dư Khê cắn môi, xấu hổ vô cùng.

Cơ Vân Ý không nói gì thêm, tiến lại gần, một tay vận kiếm, tay kia nâng nàng từ phía sau eo, đưa nàng cùng lên ngự kiếm.

“Sư muội nắm chặt vào.”

Vừa rẽ nước "bùm" một tiếng vang lên, Dư Khê vội vàng ôm chặt lấy eo nàng ấy.

Vòng eo nữ tử vừa mảnh vừa mềm, nàng ôm lấy rồi chẳng dám buông, mặc kệ nam chủ hay cốt truyện gì đó - giữ mạng quan trọng hơn.

Phía trước, đệ tử Thanh Nguyên Tông đã đi xa. Hai người né tránh dòng chảy ngầm, nước sông cũng dần bằng phẳng.

Hẳn là sư tổ cùng sư tôn đã thu phục được Hắc Giao.

Dư Khê dán chặt vào lưng Cơ Vân Ý, vừa định thở phào thì bất chợt sống lưng nàng tê dại - có thứ gì đó đang âm thầm quan sát.

Nàng quay đầu, vừa nhìn liền sững sờ - một đôi mắt màu xanh nước biển, to như trăng tròn, đang lặng lẽ nhìn hai người.

Là Hắc Giao!

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Cơ Vân Ý đã giơ tay xuất chiêu.

“Khoan đã." Dư Khê vội ngăn lại.

“Vì sao?”

“Nó hình như... không có địch ý.”

Dư Khê đưa tay vẫy trước đôi mắt kia, Hắc Giao lại vô tội lắc đầu theo động tác nàng.

Nàng ghé tai Cơ Vân Ý thì thầm:
“Sư tỷ bị thương, ta cũng không giúp gì được. Nếu chọc giận khiến nó thật sự động thủ, phần thắng rất nhỏ. Chi bằng mau rời khỏi đây.”

Cơ Vân Ý gật đầu, thu chiêu, ngự kiếm phóng đi.

Hắc Giao chỉ đuổi theo một đoạn, đến khi gần mặt sông thì quay đầu, chậm rãi lặn xuống đáy.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play