Lúc này, sư tổ chẳng những muốn đích thân đi Bắc Xuyên mà còn hỏi nàng có nguyện cùng đi hay không... Một nơi hung hiểm như thế, dẫu gì cũng là tuyến chính của cốt truyện, Dư Khê vốn chẳng muốn bị cuốn vào.
Thời gian để suy nghĩ quá ngắn ngủi, trong chớp mắt, Dư Khê đã đưa tay tiếp lấy thanh kiếm sư tổ đưa tới - nó đang ướt sũng nước mưa và vương một tia tức giận của Vấn Tình.
“Ta đi,” nàng đáp, thanh âm không lớn, nhưng kiên định lạ thường.
Sư tổ đã vì nàng mà họa ra thủy quyết, chỉ là một việc nhỏ không đáng kể nhưng trong đó đã có dụng ý giữ mạng. Dư Khê biết rõ, ngày tử kiếp của mình chưa đến, chỉ cần không nhúng tay vào chuyện nam nữ chính, hẳn sẽ không gặp họa lớn.
Ba người đồng hành lên đường. Thương Hoa ngự kiếm phía trước, Hành Vu dẫn nàng đứng phía sau, đợi nàng đứng vững, rồi cùng ngự kiếm bay về phương Bắc.
Mưa rơi liên miên không dứt, nước lạnh tạt ngang mặt, gió cuốn bầu trời mây mù đen đặc, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm chớp giật. Dư Khê đứng sau lưng Hành Vu, chẳng dám ngẩng đầu, cũng không dám cúi mắt nhìn xuống, chỉ đành nhắm nghiền mắt, tay chân run rẩy.
Tuy biết thuật ngự kiếm của sư tổ tinh thâm đến mức không thể làm nàng ngã, nhưng sự sợ hãi vẫn không ngừng trào dâng. Nàng khẽ hé mắt, chỉ thấy trước mặt tà tà lay động vạt áo trắng cùng vòng eo mảnh khảnh của sư tổ.
Trên trời cao vạn trượng, Dư Khê cắn răng, chỉ cảm thấy chân tay sắp mềm nhũn. Đúng lúc ấy, một đạo lôi quang xẹt ngang tai, nàng cả kinh run rẩy, bàn chân trượt đi, theo bản năng đưa tay nắm lấy eo người trước mặt.
Sườn eo đột nhiên bị nắm chặt, Hành Vu khẽ cứng người, ánh mắt rủ xuống, nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn đang phát run.
Hắn khẽ niệm một câu chú, đầu ngón tay vẽ phù trên mu bàn tay nàng. Hoa văn phù chú sáng lên, tức thì, toàn thân Dư Khê như được sưởi ấm, cảm giác sợ hãi cũng theo đó mà tan biến. Nàng lặng lẽ thở phào, thu tay lại, làm như không có việc gì, cúi đầu im lặng.
Thương Hoa phía trước dường như không chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
“Sư tôn, nàng là ai?”
Hành Vu đáp:
“Nàng tên Dư Khê, là đệ tử giữ núi vì ta. Hôm nay tà khí theo mưa mà vào núi, nếu không có nàng kịp thời cảnh giác, chỉ sợ ta đã tổn hao tu vi.”
Thương Hoa liếc nàng một cái, thấy rõ tu vi nông cạn cùng thần sắc hoảng hốt của nàng, liền thu mắt, vẻ mặt không mấy hứng thú.
Chưa kịp nói gì thêm, Hành Vu liền hỏi ngược lại:
“Mưa có dị biến, vì sao ngươi không sớm phát giác?”
Thương Hoa ấp úng không đáp.
Hành Vu lại nghiêm giọng:
“Đệ tử bị vây khốn, ngươi là tông chủ, nên sớm bố trí cứu viện. Mới rồi tại chính điện, vì sao còn do dự không quyết?”
Nghe giọng sư tổ có phần bất mãn, Thương Hoa vội giải thích:
“Đệ tử phụng lệnh đưa một đệ tử tâm đắc đi xử lý loạn giao, nàng xưa nay cẩn thận, ta nghĩ nàng có thể sớm giải quyết ổn thỏa, không ngờ lại xảy ra biến cố. Đệ tử nôn nóng nên nhất thời bối rối.”
Nghe vậy, Hành Vu mới thu liễm thần sắc, giọng trầm tĩnh:
“Chúng ta lập tức lên đường, tất có thể giải cứu họ ra.”
“Vâng.” Thương Hoa gật đầu.
Một bên, Dư Khê trầm mặc nghe đối thoại, trong lòng thầm nghĩ: vị đệ tử mà Thương Hoa nhắc tới, hẳn chính là nữ chủ.
Lát nữa lúc hắn cứu người, nàng phải cẩn trọng từng chút, trăm điều đề phòng, ngàn điều phải tránh, để không va vào cốt truyện chính.
Chưa đến hai canh giờ, đất Bắc Xuyên đã hiện ra dưới chân, nước mưa vẫn chưa dứt, sông lớn cuồn cuộn vang vọng.
Bóng đêm mịt mùng, mây đen dày đặc che lấp mọi ánh sáng, ba người đến gần đoạn sông nơi đệ tử bị nhốt. Sóng nước như nổi lửa, không ngừng gào thét cuộn trào, từng đợt lớn như cự thạch rơi vào dòng, chấn động đến thân kiếm cũng rung chuyển.
Tầm mắt mờ mịt trong màn mưa dày, chỉ nhìn rõ được vài trượng phía trước. Trong hỗn loạn đó, chợt hiện ra hai vòng ánh sáng đỏ hồng, cao cao ngự ở đêm tối.
Dư Khê ngây ra nhìn, còn nghi hoặc đó là chú thuật gì, nào ngờ trong ánh sáng kia, có thứ gì đó mở ra - không phải ánh trăng mà là một đôi mắt.
Quầng sáng hồng phủ kín thân ảnh ba người. Hành Vu lập tức quay người niệm chú, phong bế hai mắt của Hắc Giao.
Hắc Giao há miệng to định cắn thì quanh thân Hành Vu nổi lên một tầng sáng trắng, ba viên minh châu hiện ra luân chuyển, đem cự giao bắn ngược lại.
Thương Hoa ngự kiếm hóa thành vạn đạo phân thân, tựa tinh quang xuyên phá màn đêm, đồng loạt đâm về phía thân Hắc Giao.
Hắc Giao gầm lên giận dữ, âm thanh vang trời, Dư Khê đau đớn che tai, chỉ cảm thấy như rơi vào địa ngục.
Hành Vu từ thân kiếm phi thân ra, lơ lửng giữa không trung, tay vẽ bùa không ngừng, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai nàng:
“Dư Khê, ta cùng Thương Hoa chế ngự Hắc Giao, ngươi xuống sông tìm người bị nhốt.”
Dư Khê bị điểm danh, nhất thời sững sờ.
Gì chứ? Là ta sao?
Chẳng phải cứu người là việc của nam chính?
Dẫu biết có thể vì vậy mà được sư tổ xem trọng nhưng nàng vẫn thấy... có gì đó sai sai.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự mình chấp hành mệnh lệnh. Chân nàng trượt một cái, từ thân kiếm rơi xuống, tiếng thét vang vọng trong mưa gió, cả người rơi vào dòng nước lạnh như băng.
Vừa ngã xuống, nàng mới nhớ ra một việc trọng đại:
“Cứu mạng. Ta... không biết bơi."