Hai thân ảnh từ trong nước trồi lên, Cơ Vân Ý khí lực cạn kiệt, không thể ngự kiếm. Dư Khê tay ôm lấy eo nàng, hai chân không ngừng đạp nước, miễn cưỡng giữ cho cả hai không bị chìm xuống.
“Sư tỷ?” Dư Khê lo lắng khẽ gọi, sóng nước dao động. Trên vai Cơ Vân Ý miệng vết thương bị nước ngâm đến trắng bệch.
Mưa to đã dứt, nơi chân trời xa xa lóe lên một tia nắng sớm, ánh sáng chiếu rọi mặt sông sau cơn cuồng phong, từng gợn sóng yên bình nổi lên. Giờ phút này Dư Khê mới nhận ra sắc mặt Cơ Vân Ý vốn minh diễm đoan trang, nay lại tái nhợt suy yếu đến cực điểm.
Nếu không nhanh chóng lên bờ, chỉ e sư tỷ sẽ vì mất máu quá nhiều mà tuyệt mệnh tại đây.
Nàng ôm lấy người, trong sóng nước chập chờn, bản thân đã gần như không thể động đậy. Chỉ có thể cất tiếng hô hoán:
“Cứu mạng..."
Gọi chưa được hai tiếng, khí lực đã tiêu hao gần hết. Dư Khê giận dữ đập vào Vấn Tình đang trôi nổi trên mặt nước:
“Ngươi không phải rất lợi hại sao? Còn không mau kéo bọn ta vào bờ, ta sắp kiệt sức rồi."
Thật lâu sau, Vấn Tình mới yếu ớt đáp:
“Cả Giang Đô đã bị tà khí ô nhiễm, ta ở trong nước chờ đã lâu, linh khí tiêu tán quá nhiều… Ta… cũng không chống đỡ nổi.” Dứt lời, nó chìm hẳn xuống.
Dư Khê bất đắc dĩ đành đưa tay kéo lấy, đặt Vấn Tình lại lên vai mình.
Sắp chết! Sắp chết thật rồi!
Ngay khi nàng gần như tuyệt vọng, một vòng bọt nước ngưng tụ hiện ra, bao phủ lấy hai người, nhẹ nhàng đưa họ trôi về phía bờ.
“Đại sư tỷ."
Trên bờ, chúng đệ tử kinh hãi vội vã chạy tới.
Thương Hoa thu pháp, bọt nước tan vỡ. Hai người từ trên không rơi xuống, hắn nghiêng người, giơ tay tiếp lấy một bên tay Cơ Vân Ý, giúp nàng đứng vững.
Dư Khê thì không có ai đỡ nên ngồi bệt xuống đất, kiếm trên vai cũng rơi theo, đập vào chân nàng rồi lăn ra một bên.
Nàng đau đớn kêu lên, xoa lấy chân mình, trong lòng âm thầm than khổ: quả nhiên nên cách xa nam nữ chính một chút, bản thân vất vả cứu người, kết cục lại bị ngã đau đến như thế.
“Dư Khê.”
Thanh âm dịu dàng vang lên trước mặt. Nàng ngẩng đầu, liền thấy sư tổ đã bước tới, cúi người đưa tay, mỉm cười khen ngợi:
“Làm rất tốt.”
Sư tổ khen ta…
Dư Khê xúc động cắn môi, vội lau sạch nước trên tay vào vạt áo, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài của hắn.
Có lẽ bị nước sông ngâm lâu, thân thể nàng lạnh như băng, nhưng khi chạm vào lòng bàn tay hắn, nàng lại cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa. Dù đã đứng dậy, nàng vẫn luyến tiếc chưa chịu buông tay.
Nàng tham lam ấn nhẹ một cái trong lòng bàn tay hắn rồi mới rút ra, đứng yên trước mặt sư tổ, để mặc hắn vẽ bùa chú trên người khiến thân thể dần ấm lại, thể lực cũng hồi phục đôi phần.
Bên cạnh hai người, chúng đệ tử trầm mặc vây quanh tông chủ và đại sư tỷ.
Dư Khê từ trong cơn si mê sư tổ mà tỉnh lại, e ngại lui sang một bên vài bước, giả vờ không quan tâm, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ nghe hết đoạn đối thoại giữa hai người họ.
Nước sông đánh mạnh vào bờ, bùn cát đục ngầu tràn lên đê. Thương Hoa ánh mắt thâm trầm nhìn mặt sông, lạnh giọng hỏi:
“Cục diện thay đổi, vì sao không báo sớm cho ta?”
Cơ Vân Ý sắc mặt tái nhợt, gắng gượng quỳ một gối xuống đất:
“Đệ tử hành sự bất lực, khiến sư tôn thất vọng.”
Một đệ tử theo sau cũng quỳ xuống:
“Thỉnh sư tôn minh giám, việc này không thể trách đại sư tỷ. Chúng ta quan sát bờ sông nhiều ngày, Hắc Giao đêm đêm xuất hiện, vẫn giữ thần trí. Mãi đến đêm qua, Hắc Giao bỗng nhiên phát cuồng, chúng đệ tử xuống sông trấn áp, vô tình bị tà khí xâm nhập, linh lực tiêu hao. Nếu không nhờ đại sư tỷ liều mạng ngăn cản, e rằng đã bỏ mạng nơi đáy sông.”
“Sư tỷ vì bảo hộ chúng đệ tử mà không thể phân thân báo tin. Nếu sư tôn muốn trách phạt, chúng đệ tử nguyện cùng đại sư tỷ gánh vác.”
Mấy người thay phiên cầu tình, Thương Hoa siết tay rồi chậm rãi buông ra, trầm giọng nói:
“Sớm về núi tĩnh dưỡng.”
“Đệ tử lĩnh mệnh.”
Cơ Vân Ý cúi đầu thật sâu, giọt nước sông lạnh lẽo từ cằm rơi xuống, đọng thành vũng nhỏ trên đất.
Nhìn bóng dáng gầy gò mà kiên cường ấy, Dư Khê bỗng thấy lòng đau, vội bước lên đỡ lấy nàng.
Không lâu sau, trưởng lão trong môn mang đệ tử đến xử lý hậu quả.
Tử Húc trưởng lão bẩm:
“Tông chủ, mưa gió đã ngừng, chưa gây hại lớn đến bá tánh. Nhưng trong nước vẫn còn tà khí, chỉ sợ sẽ sinh ra ma vật.”
Thương Hoa quay lưng về phía mọi người, hạ lệnh:
“Truy tìm nguồn gốc tà khí, linh vật dưới sông, toàn bộ diệt sạch.”
“Nhưng trong sông còn có sinh linh vô tội, nếu giết sạch e tạo nghiệt lớn.”
Cơ Vân Ý lo lắng lên tiếng.
Dư Khê cũng nghĩ đến Hắc Giao vẫn chưa đuổi theo các nàng.
Thương Hoa không chút dao động, lạnh lùng đáp:
“Sinh linh vô tội tự khắc thoát thân. Lưu lại nơi tà khí, tất đã bị xâm thể. Dẫu còn thần trí cũng khó tránh ma hóa.”
“Đã định nhập ma, chỉ có một đường chém tận giết tuyệt.”
Hắn xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Cơ Vân Ý, nghiêm nghị nói:
“Vân Ý, nơi đây chính tà không thể cùng tồn, ranh giới rõ ràng. Không được vì tư tình mà dao động.”
Dưới ánh nhìn nghiêm nghị ấy, Cơ Vân Ý một lần nữa cúi đầu, trầm giọng đáp:
“Đệ tử xin nghe sư tôn giáo huấn.”
Dư Khê đứng bên, nâng nàng trong tay, không khỏi nuốt khan một ngụm nước miếng.
Từ ánh mắt tông chủ, nàng cảm nhận được sát ý quyết tuyệt và uy nghiêm không thể xâm phạm. Đó là một luồng hàn ý thấu xương, khiến tim nàng tưởng như ngừng đập.
Dẫu không làm việc ác nhưng nếu giống như Hắc Giao kia, bị tà khí ăn mòn thần trí, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục - tử lộ.
“Dư Khê.”
Một tiếng gọi dịu dàng kéo nàng về thực tại.
Nàng quay đầu, nhìn xuyên qua đám người, thấy vị mỹ nhân tóc trắng cách đó không xa đang vẫy tay, khẽ mỉm cười:
“Tới đây.”
Hắn tựa như ánh trăng dịu dàng, chiếu sáng thế giới u ám trong mắt nàng.
Dư Khê do dự nhìn về phía Cơ Vân Ý.
“Yên tâm, ta không sao. Ngươi đến chỗ sư tổ đi.”
Cơ Vân Ý buông tay, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía Hành Vu.