“Ngươi... ngươi... ngươi thật sự không biết xấu hổ." Vấn Tình bị kinh hãi đến nỗi lời nói cũng trở nên lắp bắp.

Dư Khê cố ý trêu chọc: “Ngươi thân là một thanh kiếm mà cũng biết thẹn thùng?”

Vấn Tình không vui, dùng vỏ kiếm chọc vào hông nàng, cảnh cáo: “Chân quân một lòng cầu đạo, chí tại thành tiên. Ngươi dù có si tâm vọng tưởng cũng chẳng có kết quả đâu. Ta khuyên ngươi nên sớm đoạn tuyệt ý niệm ấy, để tâm...”

“Ta nào cần kết quả.” Dư Khê thản nhiên cắt lời.

“Hả?” Vấn Tình sững lại.

Thiếu nữ liền nhân cơ hội nắm lấy vỏ kiếm, nhẹ nhàng đẩy nó ra, ánh mắt lạnh nhạt: “Ta thích hắn là việc của ta. Hắn đi đường thành tiên của hắn, ta bước đường của ta. Dù không có kết quả thì đã sao?”

Ngữ khí nàng như chẳng hề để tâm, ánh mắt lại mang theo ý cười thâm sâu khiến Vấn Tình càng nhìn càng không hiểu, chỉ đành dỗi một câu: “Quỷ bao biện."

Dư Khê không buồn cùng một thanh kiếm tranh luận, nửa thân tránh sau cột trụ, cẩn thận lén nhìn người trong lòng từ xa.

Trên mặt hồ tĩnh lặng lác đác rơi vài hạt mưa phùn, từng vòng gợn sóng loang dần, chưa bao lâu, trời đổ mưa lớn, ào ào trút xuống hồ, tiếng nước vang dội ầm ĩ.

Mưa như trút thẳng vào thân ảnh đơn bạc, y phục người ấy đã ướt sũng. Dư Khê hoảng hốt lui về sau, vô tình liếc thấy trong thuỷ tạ, sư tổ đang ngồi tĩnh tọa, sắc mặt dường như có chút khác thường. Linh khí quanh thân hắn yếu đi trông thấy. Lòng nàng run lên, không kịp nghĩ nhiều liền vọt tới.

“Ngươi muốn làm gì?!” Vấn Tình vội vàng đuổi theo phía sau, hô to.

Chưa đến gần thuỷ tạ, nam nhân đang ngồi kia đột nhiên khụ ra một ngụm trọc khí, thân hình nghiêng đi, linh khí hỗn loạn bất ngờ tản phát bốn phía. Vấn Tình bị khí tức chấn động đánh bay, “đông” một tiếng rơi xuống hồ.

Linh lực tản ra xuyên qua thân thể Dư Khê, trong khoảnh khắc, nàng cảm nhận được sự thanh tĩnh chưa từng có. Nhưng cơn thất thần ấy chỉ thoáng qua. Nhìn thấy sư tổ sắp ngã xuống đất, nàng lập tức lao tới đỡ lấy thân hình hắn đang lung lay sắp đổ.

“Sư tổ! Ngài không sao chứ?” Dư Khê hoảng hốt hỏi.

Hành Vu vẽ phù điều tức, lát sau mới đáp: “Không sao.”

Đợi hắn ổn định hơi thở, Dư Khê lập tức buông tay, quỳ lui về sau, kéo ra một khoảng cách.

Cảm giác lạnh lẽo còn lưu lại trong lòng bàn tay, nàng siết chặt tay lại. Nghe thấy hắn hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Dư Khê hơi chột dạ, quỳ rạp xuống đất, nhận lỗi: “Là đồ nhi không đúng, lẽ ra không nên tự tiện dạo chơi, quấy nhiễu sư tổ.”

“Không liên quan đến ngươi.” Hành Vu nhẹ giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía màn mưa đen nghịt ngoài kia.

Hắn hít sâu, ho nhẹ hai tiếng, nhíu mày nói: “Thế gió đột nhiên chuyển, trong mưa ẩn tạp tà khí, mới khiến kết giới của ta bị nhiễu loạn.”

Nước mưa có vấn đề?

Dư Khê nhìn ra ngoài theo ánh mắt hắn. Ngoài trừ cơn mưa dị thường khi nãy, nàng không nhận thấy điều gì khả nghi. Quay đầu lại, nàng khẽ hỏi: “Ngài cảm thấy không khoẻ? Đồ nhi có thể làm gì giúp ngài?”

Hành Vu đứng dậy, bình tĩnh nói: “Không cần lo. Hôm nay ta vốn chỉ tĩnh tọa điều tức, chút tà khí ấy không thể tổn hại đến ta.”

Dứt lời, hắn nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện suy tư: “Ngươi đứng dậy, theo ta đi một chuyến.”

Thiếu nữ khẽ gật đầu.

***

Phù Ngọc Sơn - Trường Sinh Điện

Tông chủ Thương Hoa đang cùng các trưởng lão nghị bàn chính sự.

“Lần này yêu loạn không phải chuyện nhỏ. Chỉ phái đệ tử tông môn e rằng lực lượng không đủ. Chi bằng lập tức thỉnh mấy đại tiên môn phương Bắc cùng hợp lực, mới mong dẹp yên tai họa.”

“Lúc trước tin từ Bắc Xuyên nói chỉ là Hắc Giao quấy loạn, vì sao tình hình lại chuyển biến đột ngột? Trong đây hẳn có ẩn tình, hoặc có người từ Ma đạo nhúng tay. Sự tình cần tra rõ.”

“Đệ tử phái đi đang bị vây trong sông, thỉnh tông chủ sớm hạ quyết định.”

Các trưởng lão đồng loạt lên tiếng, Thương Hoa ngồi giữa, mặt mày u sầu, thần sắc lo lắng.

Giữa lúc nghị sự đang hồi cấp bách, một người bước vào đại điện.

Chúng trưởng lão đều đứng dậy hành lễ: “Hành Vu Chân Quân.”

Thương Hoa cũng vội bước ra nghênh đón: “Gặp qua sư tôn.”

“Chư vị miễn lễ.” Hành Vu đáp, ánh mắt chuyển hướng Thương Hoa: “Chuyện gì mà xôn xao như vậy?”

Thương Hoa liền tâu rõ: “Sông Bắc Xuyên xuất hiện Hắc Giao tác loạn. Tông môn vài hôm trước đã phái đệ tử đi trấn áp, nhưng hôm nay truyền tin về, Hắc Giao phát cuồng, đệ tử bị vây giữa sông, sinh tử chưa rõ.”

Hành Vu nghe xong, liền nói: “Tính mạng đệ tử là trọng, không thể chậm trễ.”

Thương Hoa: “Kính xin sư tôn định đoạt.”

Hành Vu dứt khoát phân phó: “Ta cùng Thương Hoa lập tức đến Bắc Xuyên cứu người. Tử Húc trưởng lão dẫn đệ tử ngoại môn xuống núi, nhắc nhở bách tính không nên ra ngoài khi mưa chưa dứt. Trong mưa có tà khí, dầm lâu ắt thương thân tổn khí. Chư vị cũng cần đề phòng.”

Chúng trưởng lão cùng cúi đầu: “Tạ chân quân chỉ điểm.”

***

Ngoài Trường Sinh Điện, Dư Khê đang dựng tai lắng nghe mọi lời bên trong. Bỗng nhiên, hai đạo bước chân vang tới.

“Dư Khê.” Thanh âm ôn hoà vang lên trước khi người đến gần.

“Hả?” Dư Khê vô thức đáp lời.

Mỹ nhân tóc trắng đến trước mặt, giơ kiếm trao cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nguyện theo ta đồng hành không?”

Mưa lớn phủ khắp Thanh Nguyên Tông, giọt nước tạt vào người nàng không ngừng, nhưng làn váy lam nhạt lại chẳng nhiễm một giọt mưa. Đó là bởi trước khi rời Nhàn Nguyệt Phong, sư tổ đã vẽ một đạo thủy quyết tránh nước cho nàng.

Khi đứng ngoài điện, nàng nghe rõ mọi chuyện. Hắc Giao tác loạn, ngay cả đệ tử nội môn tu vi cao nhất cũng không thể khống chế.

Đây chính là cốt truyện chính.

Nam chủ Thương Hoa sẽ đi cứu nữ chủ đang bị vây giữa sông.

Mà sư tổ... vốn không nên xuất hiện nơi ấy.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play