Tuy sớm đã chấp nhận kết cục của bản thân, nhưng khi nghe chính miệng sư tổ nói ra lời ấy, lòng nàng vẫn không khỏi nghẹn ngào khổ sở.

Quả nhiên, nàng là kẻ tham vọng không đáy.

Rõ ràng biết rõ phần tình cảm này không có hồi đáp, cũng đã tự dặn lòng không cầu kết quả, vậy mà trong sâu thẳm tâm tư vẫn ôm một tia hy vọng xa vời - hy vọng sư tổ có thể nhìn nàng khác đi đôi chút, hy vọng khi nàng lâm vào tử nạn, hắn sẽ chần chừ một khắc, không đành lòng buông bỏ.

Tất cả chẳng qua chỉ là vọng tưởng hoang đường của nàng.

Cái đầu nhỏ vừa mới khôi phục chút thần sắc lại cúi gục xuống. Hành Vu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, mở miệng hỏi:
“Không vui sao?”

Dư Khê lắc đầu:
“Không phải không vui... chỉ là tối qua chưa chợp mắt, lại vất vả cả ngày, nên giờ ta có hơi buồn ngủ.”

Nói xong, nàng dụi dụi mắt, tỏ vẻ mệt mỏi.

Hành Vu bước chậm lại, nhắm mắt niệm chú, thầm tra xét địa thế mười dặm quanh đây, sau đó nói:
“Phía trước không xa có một thị trấn, chúng ta đến đó nghỉ tạm.”

“Vâng.” Dư Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người tiếp tục tiến bước. Ra khỏi rừng rậm đúng vào giờ ngọ, trên đường đã có không ít người qua lại.

Một người từ phía trước đi tới, ánh mắt không hề che giấu mà nhìn chằm chằm vào Hành Vu, khi lướt qua còn quay đầu nhìn trộm thêm vài lượt.

Lại có ba bốn người như thế. Dư Khê rốt cuộc cảm thấy không ổn - tất cả bọn họ đều đang lén nhìn sư tổ.

Những ánh mắt kia hoặc kinh ngạc, hoặc hiếu kỳ, thậm chí xen lẫn sợ hãi.

Một nam tử sở hữu dung mạo diễm lệ đến vậy, tóc dài trắng như tuyết, dẫu đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm gây chú ý. Hành Vu dường như đã quen với những ánh mắt khác thường, bị người nhìn ngó trắng trợn cũng không hề lay động, khí định thần nhàn, tựa như gió lặng nước trong.

Dư Khê thì không được như vậy. Nàng đi nhanh đến cạnh hắn, hạ giọng nói:
“Sư tổ, ngài đứng lại một chút.”

Hành Vu hơi nghi hoặc nhưng vẫn thuận theo nàng dừng bước.

Thiếu nữ vừa ngáp vừa tháo ngoại bào, nhẹ nhàng phủ lên đầu hắn, lại kiễng chân dùng tay thu lại mái tóc dài dưới áo cho gọn ghẽ, sau đó nói:
“Thứ lỗi cho ta mạo phạm. Tóc ngài quá gây chú ý, kẻ nhiều chuyện lại nhiều, nên đành để ngài chịu chút bất tiện vậy.”

Hắn yên lặng nhìn nàng, chóp mũi thoảng qua mùi hương thanh nhã, lúc này hắn mới phát hiện ra, đóa hoa hắn tặng nàng hôm trước vẫn được nàng cài trên búi tóc.

Tâm vốn yên tĩnh như nước, phút chốc lăn tăn tầng tầng gợn sóng.

“Được rồi.” Dư Khê nhìn bộ dạng được ngụy trang của Hành Vu, vừa lòng gật đầu.

Chỉ còn một đôi mắt lộ ra, mũi miệng đều bị che phủ, nhưng dù vậy vẫn chưa đủ. Nàng thầm nghĩ, đôi mắt sư tổ cũng đẹp quá mức, nếu tiện thể che luôn thì tốt biết bao.

Quả nhiên sau một phen xử lý của nàng, ánh mắt dò xét trên đường giảm hẳn. Đa số chỉ thoáng nhìn rồi vì tạo hình quái dị ấy mà vội vã né tránh.

Hai người thuận lợi tiến vào trấn nhỏ.

Phố phường náo nhiệt, tiếng xe ngựa, tiếng rao hàng rộn rã. Dư Khê bước chân nhẹ bẫng, mắt đảo khắp nơi, hết nhìn đông lại ngó tây, nơi nào cũng thấy mới mẻ.

Nàng ở Thanh Nguyên Tông đã nửa tháng, đây là lần đầu đặt chân ra ngoài sơn môn, nơi nơi tràn ngập khói lửa nhân gian, ngay cả không khí cũng phảng phất mùi đường hoa quế ngọt ngào.

Dạo bước ngang tiểu quán ven đường, lại nhìn đến mặt tiền một cửa hàng, ánh mắt thiếu nữ lập tức bị các loại vải vóc sặc sỡ trong tiệm hấp dẫn, đứng yên một chỗ, không nỡ rời đi.

Hành Vu chậm rãi đi sau nàng, nhìn theo ánh mắt nàng, bắt gặp một bộ xiêm y tinh xảo trong cửa tiệm.

“Thích không?” Hắn hỏi.

“Có.” Dư Khê ngẩn ngơ gật đầu, ánh mắt lấp lánh như sao.

Nàng chưa từng được mặc y phục đẹp đẽ đến thế. Phục trang đệ tử Thanh Nguyên Tông tuy nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sắc thái quá mức đơn sơ, huống chi bộ trên người nàng đã mặc lâu ngày, mưa dầm gió táp, đã sờn bạc chẳng ít.

Khi nàng còn đang ngây ngốc nhìn xiêm y, Hành Vu đã bước vào trong tiệm. Một khắc sau, hắn trở ra, đưa y phục nàng vừa nhìn chằm chằm đặt vào tay nàng.

“Chốc lát tới khách điếm thay y phục.”

Dư Khê kinh ngạc tiếp nhận, hoảng hốt hỏi:
“Ngài đây là…?”

“Là ngươi nói, không thể quá gây chú ý.” Hành Vu khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người nàng, ám chỉ bộ y phục đệ tử nhạt màu cũ kỹ.

“A!” Dư Khê bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ ôm lấy váy áo hồng nhạt, xoay một vòng tại chỗ, sau đó mới nhớ ra phải cảm tạ, vội cúi đầu:
“Đa tạ sư tổ, sư tổ thật tốt."

Chỉ là một bộ y phục mới thôi, nàng đã vui mừng đến nỗi gần như muốn vẫy đuôi.

Hành Vu mỉm cười ôn hòa, ánh mắt dõi theo thân ảnh linh động của nàng, một tia nắng chiếu qua, sắc hổ phách trong mắt hắn tựa ngọc lưu ly, lấp lánh rực rỡ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play