Vừa bước vào khách điếm, chưởng quầy đã niềm nở chắp tay nghênh đón:
“Nhị vị khách quan là muốn nghỉ chân hay trọ lại qua đêm?”

Hành Vu liền đáp:  
“Cho hai gian thượng phòng.”

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Dư Khê bên cạnh. Dư Khê lập tức tiếp lời:
“Làm phiền chuẩn bị thêm một thùng nước ấm và chút đồ ăn.”

“Được rồi, mời hai vị lên lầu.”
Chưởng quầy dẫn đường, tới cửa phòng, ông cúi người nói:
“Xin nhị vị chờ một lát, nước ấm và thức ăn sẽ đưa tới ngay.”

“Được.”
Nhìn sư tổ đã vào trong, Dư Khê cũng trở về phòng của mình.

Tiểu nhị rất nhanh đã đưa đồ ăn lên, nàng ngồi trong phòng vừa ăn vừa chờ nước. No bụng rồi, nước cũng được đưa đến.

Khép cửa phòng lại, nàng cởi y phục, sau đó bước vào thùng tắm, khẽ thở ra một tiếng thư thái, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cho đến khi thân thể bị nước ấm hun đến đỏ ửng, nàng mới khẽ động đậy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, nàng nằm lên giường chợp mắt một lát.

Lúc tỉnh dậy, ngoài cửa sổ ánh tà dương ngả về tây, nàng đã ngủ gần hai canh giờ, lúc này là buổi chiều.

Sư tổ không đến gọi, có lẽ không vội, nàng cũng lén lười biếng thêm chút nữa.

Nghĩ vậy, nàng liền ngồi dậy, quay đầu liếc nhìn bao y phục nơi góc phòng, bên trên đặt bộ đồ đệ tử và cái túi đựng Vấn Tình đã im lìm từ trước, một lời cũng chưa từng hé ra. Có lẽ bị tà khí tra tấn đến không nhẹ.

Cơ Vân Ý là vì ngâm nước sông nên mới bị hao tổn linh khí, thành ra suy yếu như vậy. Nhưng nàng cũng ở trong nước một thời gian, vì sao lại không thấy tổn hại?

Dư Khê ngồi ở mép giường, đưa tay ra xem xét, nhớ đến khi ấy sư tổ từng thi triển thuỷ quyết lên người nàng. Nàng tuy xuống sông nhưng nước không thể chạm đến, tất nhiên không bị tà khí xâm lấn.

Sư tổ quả là tu vi cao thâm, chỉ một đạo phù đơn giản đã bảo hộ được nàng khỏi hắc thủy ô uế.

Người đối với nàng tốt bụng như thế, nàng cũng nên làm điều gì đó để báo đáp.

Nghĩ đến đây, Dư Khê đứng dậy, mở tay nải lấy ra túi tiền mang theo rồi rời khỏi phòng.

Nàng nhớ tới khi vào trấn từng lướt qua một tiệm y phục nên liền lần theo lối trở lại, căn theo dáng người sư tổ mà chọn lấy một chiếc áo choàng vừa vặn.

Lúc trở về, nàng nghe trên đường vang lên tiếng bàn tán ồn ào. Trong số đó, có một câu khiến nàng chú ý:

“Trận mưa to đêm qua là do yêu ma quấy phá sông lớn?”

Dư Khê nhìn thấy người đang nói chuyện là ba nam nhân trung niên ngồi ở quán trà ven đường. Nàng bước lại gần, lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

“Còn giả sao? Nửa đêm ta thức dậy, từ xa đã thấy trên sông có một con Hắc Giao khổng lồ, mắt đỏ như máu, dọa người chết khiếp."

“Nghe nói sáng nay có người thấy tu sĩ Thanh Nguyên Tông ở ven sông, có tiên môn ở đây, chúng ta mới yên ổn được.”

“Phải đó, giữ được mạng là tốt rồi, diệt yêu trừ tà đã có tiên nhân lo liệu.”

Ba người liên tục gật đầu, cùng nâng chén uống trà.

Dư Khê thấy bọn họ im bặt, liền bước tới hỏi:
“Chư vị đại thúc, xin hỏi... các vị vừa nói về yêu loạn sông lớn?”

Ba người đồng loạt quay đầu nhìn nàng, có chút cảnh giác:
“Tiểu cô nương hỏi cái đó làm gì?”

Nàng cười cười, gãi gãi mặt:
“Ta chỉ là hiếu kỳ, ta lớn thế rồi mà chưa từng gặp qua yêu tà gì.”

Một người cảm thán:
“Vậy là cô nương vận khí tốt. Nay thế đạo loạn lạc, tà ma yêu vật tùy lúc hiện thân, hại người vô số.”

Dư Khê lại hỏi:
“Ngoài chuyện ở sông, quanh đây còn việc lạ nào nữa không?”

Ba người liếc nhau:
“Sao tiểu cô nương hỏi nhiều như thế?”

Dư Khê kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh họ, nghiêm túc nói:
“Ta là nha hoàn của một nhà phú hộ, nay ra ngoài thay tiểu thư làm việc. Tiểu thư ta sợ người lạ, không thích gặp ai, nhưng lại rất ưa mấy chuyện kỳ quái độc lạ. Nếu chư vị biết chuyện gì, xin kể cho ta nghe, để ta về thuật lại cho tiểu thư.”

“Thì ra là vậy.”
Ba người vốn đang nhàn rỗi tán gẫu, giờ thấy nàng ăn nói dễ nghe, dung mạo thân thiện, liền nảy lòng hảo cảm, rôm rả kể tiếp.

Một người râu quai nón hăng hái:
“Cô nương hỏi đúng người rồi. Mấy ngày trước ta đi qua Đào Sơn, bỗng nhiên nghe ‘Ầm!’ một tiếng, đất rung núi chuyển, chim thú trong rừng hoảng sợ bay loạn. Ngươi đoán xem vì sao?”

Ông ta hạ giọng:
“Núi kia, đột nhiên nứt toạc ra."

“Núi... nứt?” Dư Khê kinh ngạc.

“Chính là như thế. Ta xuống núi nhìn, một khe nứt sâu hoắm, cắt ngang chân núi. Ngôi miếu Sơn Thần ban đầu xây tại đó, liền rơi thẳng xuống khe, mất tăm luôn rồi." Người nọ khoa tay múa chân kể lại.

Dư Khê nghe đến nhập thần, nghiêm túc hỏi:
“Lẽ nào là tà vật gây loạn?”

Một người khác chen vào:
“Không chừng là thật đấy. Dưới chân Đào Sơn có thôn Lưu gia, nghe nói bao năm nay liên tục có người mất tích, có khi bị tà vật ăn thịt.”

“Nếu đã như vậy, sao vẫn có người ở lại đó?” Dư Khê hỏi.

“Biết thế nào được. Hơn mười năm trước, thôn Lưu gia còn bị ôn dịch, chết không ít người. Sau chuyện ấy, chẳng ai dám gả tới thôn Lưu gia nữa, dân số cũng giảm nhiều.”

“Có khi phong thủy Đào Sơn bất ổn, dễ chiêu tà ma. Nếu sớm dời thôn thì chắc đã yên bình rồi.” Một người lắc đầu thở dài.

Ba người mỗi người một câu, nói chuyện hết sức cao hứng.

Dư Khê nghe xong, lâm vào trầm tư.

Sư tổ từng nói ngọn nguồn tà khí nằm về hướng này, chẳng lẽ dị tượng ở Đào Sơn và nước sông ô uế có liên quan?

“Tiểu cô nương đang nghĩ gì đấy?” Ba người trêu nàng, “Hay là sợ rồi?”

Dư Khê lẩm bẩm:
“Cũng hơi đáng sợ thật.”

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà, rồi đứng dậy:
“Thời gian không còn sớm, ta phải về gặp tiểu thư. Mấy đồng bạc này xin để lại cho chư vị đại thúc uống trà.”

Dứt lời, nàng lấy ra vài thỏi bạc nhỏ đặt lên bàn, sau đó cáo từ rời đi. Ba người nhìn bạc trên bàn, đồng thanh cười vang.

Về đến khách điếm, Dư Khê dừng trước cửa phòng Hành Vu, gõ nhẹ:
“Sư tổ, là đồ nhi.”

Bên trong truyền ra tiếng y phục cọ xát rất khẽ. Giọng nam nhân ôn hòa đáp:
“Cửa không khóa, vào đi.”

Nàng đẩy cửa rồi thuận tay đóng lại.

Hành Vu đang đứng trước cửa sổ, liếc mắt thấy nàng đã thay áo mới, liền hỏi:
“Nghỉ ngơi đủ chưa?”

“Vâng, ta mới vừa ra ngoài dạo một vòng, thuận tiện mua cho sư tổ một chiếc áo choàng.”
Dứt lời, nàng lấy y phục khoác thử lên người hắn, “Như vậy nhìn trang nhã hơn, lại có thể che tóc.”

Áo choàng màu nguyệt bạch mặc lên, càng tôn thêm khí chất thanh nhã thoát tục của Hoàn Vu.

Mặc xong áo choàng cho hắn, Dư Khê xoay người tìm áo khoác mà nàng từng dùng để nguỵ trang cho hắn trước đây. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng thấy nó đã được gấp gọn ở mép giường.

Nàng cầm lên rồi nói:
“Trên đường về, ta có nghe hỏi một ít việc lạ quanh đây.”

Hành Vu khẽ nâng mi mắt:
“Kể nghe thử xem.”

Dư Khê liền thuật lại mọi điều nghe được từ ba vị đại thúc.

Nghe xong, Hành Vu trầm ngâm:
“Vừa rồi khi ta đả tọa, cũng cảm nhận được tà khí cực nặng ở hướng Tây Bắc. Chuyện Đào Sơn và thôn Lưu gia, hẳn là có liên hệ.”

“Chúng ta đi xem thử?” nàng hỏi.

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play