Dưới ánh mắt của mọi người, Dư Khê thong dong bước tới bên Hành Vu, khom mình cung kính:
"Sư tổ có điều gì phân phó?"
Hành Vu hơi nâng tay, ra hiệu nàng chờ một lát, sau đó quay đầu hướng Tử Húc cùng Thương Hoa nói:
"Việc thu dọn hậu quả xin nhờ trưởng lão và tông chủ. Về phần điều tra nguồn gốc tà khí, việc này hãy để ta đảm đương."
Tử Húc nghe vậy, vội thất sắc:
"Sao có thể để sư tôn đích thân hành động?"
Thương Hoa tiến lên hai bước, chắp tay cúi đầu:
"Chuyện trong môn quấy nhiễu đến việc thanh tu của sư tôn, là lỗi của đệ tử. Nay đệ tử nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, kính xin sư tôn an tâm về Nhàn Nguyệt Phong tĩnh dưỡng."
Hành Vu khẽ lắc đầu, lời lẽ ôn hòa:
"Không phải ta không tin năng lực của các ngươi. Chỉ là tà khí trong sông chưa tan, người tu vi nông cạn khó lòng chống đỡ. Nếu truy tìm căn nguyên, e rằng sẽ gặp tà vật càng thêm hung hiểm. Ta nên làm gương, đích thân đi trước dò xét. Tông chủ không cần khuyên thêm."
Thương Hoa nghe xong, đứng thẳng người, ánh mắt chuyển qua Dư Khê đang đứng lặng bên cạnh, trầm giọng nói:
"Nếu sư tôn đã quyết, đệ tử nguyện phái hai vị đệ tử đắc lực cùng ngài đồng hành."
"Không cần." Hành Vu từ chối, "Dư Khê thông tuệ linh hoạt, có nàng đi cùng là đủ rồi."
Lời vừa dứt, ánh mắt thiếu nữ sáng rỡ hẳn lên, liền vui vẻ tiếp lời:
"Ta nhất định sẽ chăm sóc sư tổ thật tốt, xin trưởng lão cùng tông chủ yên tâm."
Thấy nàng tích cực đáp lời, khoé môi Hành Vu khẽ cong, hiện ý cười.
Ngược lại, sắc mặt Thương Hoa cùng Tử Húc đồng thời trầm xuống: một kẻ đệ tử ngoại môn, ngay cả Trúc Cơ kỳ còn chưa đột phá, nay may mắn cứu được đồng môn đã là vận khí cực đại, không ngờ lại cuồng ngạo đến mức nói muốn "chiếu cố" Hành Vu chân quân, thật là vọng tưởng quá mức.
Hai người nhìn Dư Khê với ánh mắt tràn ngập ngờ vực, chỉ ngại thể diện của Hành Vu nên đành nuốt lời can gián vào lòng.
"Như vậy, cáo biệt." Hành Vu gật đầu với hai người rồi rời đi.
Dư Khê ôm Vấn Tình, theo sát sau lưng. Hai người men theo bờ sông, thân ảnh dần chìm vào ánh dương mới rạng, mãi đến khi khuất hẳn trong sương sớm. Lúc này Tử Húc mới nghi hoặc nói:
"Từ sau khi tông chủ xuất sư, đã gần trăm năm Hành Vu chân quân chưa từng rời Nhàn Nguyệt Phong. Cớ sao hôm nay lại vì một việc nhỏ như vậy mà xuất hiện, còn dẫn theo một nữ đệ tử ngoại môn?
Thương Hoa chau mày nhìn theo bóng lưng mờ dần của sư tổ:
"Sư tôn hành sự đều có đạo lý riêng."
"Trong Thanh Nguyên Tông, từ thời vị tiền bối thành tiên đến nay đã hơn năm trăm năm. Hành Vu chân quân là người đầu tiên bước vào hóa thần, có hy vọng thành tiên." Tử Húc khẽ vuốt chòm râu, than nhẹ:
"Chỉ mong người đừng vì chuyện thế tục mà vướng bận, thuận lợi phi thăng."
"Sư tôn nhất định sẽ thành tiên." Thương Hoa nói, ánh mắt kiên định.
...
Dọc theo bờ sông, hai người cứ thế men theo hướng tây mà đi. Mặt trời đã dâng, xua tan tàn mây sau đêm mưa dữ, ánh sáng rực rỡ chiếu mặt nước lấp lánh.
Hành Vu một tay để sau lưng, một tay không ngừng kết ấn, dò xét phương hướng tà khí lưu động. Từ bờ chính, hắn chuyển hướng tới một nhánh sông hẻo lánh.
Bốn phía vắng lặng không người. Dư Khê theo sau, nhẹ giọng gọi:
"Sư tổ."
"Hửm?" Hành Vu nghiêng đầu nhìn lại.
Dư Khê ngắm sườn mặt hắn, u oán nói:
"Vì sao người lại mang ta theo? Ta ngay cả ngự kiếm cũng không biết, khi nãy ở trong nước ta đã nhiều lần cho rằng mình chết chắc rồi."
"Nhưng cuối cùng ngươi vẫn cứu được họ."
Nàng thầm nghĩ: đó là nhờ vận khí, cũng là nhờ sư tỷ Vân Ý và Vấn Tình tương trợ. Nếu chỉ một mình nàng, chắc đã sớm bị hù chết.
Nàng cúi đầu bĩu môi, vừa lẩm bẩm vừa liếc nhìn bàn tay bên cạnh mình đang giơ lên. Một bàn tay ấm áp rơi xuống đầu nàng, nhẹ nhàng xoa dịu.
Ngay tức khắc, một dòng khí ấm chảy từ đỉnh đầu xuống toàn thân, tinh thần nàng lập tức phấn chấn, sức lực như được khơi lại.
"Ta không nhìn nhầm người." Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai, khiến nàng xúc động nắm chặt góc áo.
Nàng thật sự... rất thích sư tổ.
Dù chỉ thổ lộ trong lòng như thế, cũng khiến nàng thẹn thùng mặt đỏ tai hồng.
Dư Khê vội hít sâu, ép lui khí nóng trên mặt, rồi vội hỏi sang chuyện khác:
"Sư tổ không phải đang ở thời điểm then chốt đột phá cảnh giới sao? Giờ lại đích thân đi điều tra ngọn nguồn tà khí, liệu sẽ ảnh hưởng đến tu vi?
Hành Vu không đáp ngay, hắn hạ tay xuống, hỏi ngược lại:
"Ngươi cho rằng tu đạo là vì điều gì?"
"Tất nhiên là để thành tiên." Dư Khê không chút do dự.
Hành Vu bật cười khẽ:
"Nếu tu đạo chỉ để thành tiên, vậy thì bao kẻ trong thiên hạ mấy ngàn năm qua tu luyện, vì sao chỉ có vài người đắc đạo?"
Dư Khê ngẩn người rồi thắc mắc:
"Vậy sư tổ vì điều gì mà tu đạo?"
"Vì phụng sự thiên hạ." Hành Vu nhìn về phía xa, sắc mặt bình thản như nước.
Dư Khê chẳng lấy làm ngạc nhiên. Sư tổ tất nhiên có lòng từ bi, bằng không cũng chẳng vì một đệ tử ngoại môn xa lạ như nàng mà động tâm thiện ý.
Nhưng... Nếu là vậy, vì sao khi nãy Thương Hoa đề xuất giết sạch sinh linh trong sông, sư tổ lại không ngăn cản?
Nghi hoặc nổi lên, nàng không nhịn được hỏi:
"Vừa rồi tông chủ nói, muốn sát tuyệt sinh linh trong sông để trừ tà khí, sư tổ cũng cho là như vậy?"
Hành Vu kiên nhẫn đáp:
"Thương Hoa tuy hành xử quyết liệt nhưng lời hắn không sai. Nếu sinh linh có đầy đủ linh khí, chí hướng quang minh thì sẽ giữ được bản tâm, không bị tà khí xâm nhiễm. Nhưng nếu lòng có tà niệm, lưu luyến tà ma chi địa thì dù là thể xác hay tinh thần cũng đều sẽ sa đọa, không thể cứu vãn. Kẻ trong lòng mang tà, dù không đủ sức kháng cự, cũng nên lựa chọn rời xa nơi vẩn đục, để tự giữ đạo tâm. Còn nếu đã nhiễm tà, lại chẳng thể thoát thân, kết cục chỉ có một: hẳn phải chết."