“Ta chưa từng nhắc qua,” Nhậm Thời Minh cẩn thận đáp, “Ta nghĩ nếu đã dính líu đến mạng người, không tiện nhắc tới kẻ không liên quan, tránh làm rối loạn vụ án. Huống hồ ngày ấy Chu Đàn cũng chưa thấy ta, ta nói ra chẳng qua cũng uổng công, chi bằng bỏ bớt một chuyện.”
“Ngươi trái lại che chở cho hắn.” Tống Thế Diễm khẽ nhướng mi mắt, nhìn hắn cười nhàn nhạt, “Nếu ta lại đưa ngươi tới Trâm Kim quán làm chứng, ngươi có chịu đi không?”
Nhậm Thời Minh không rõ ý tứ trong lời y, vốn tưởng Thái tử và Cao Tắc giao tình sâu nặng, mà Cao Tắc lại là kẻ đối đầu với Phó Khánh Niên, cũng có giao hảo với Chu Đàn. Từ trước hắn vẫn cho rằng Chu Đàn là tâm phúc của Thái tử, nhưng nay nghe vậy, tựa hồ không phải như thế. Bởi vậy hắn chỉ lặng lẽ nói: “Nếu là mệnh lệnh, ta tất nhiên sẽ đi.”
“Rất tốt.” Tống Thế Diễm cười đầy thâm ý, “Ngươi trở về đi. Lần này là ta tìm đến Xuân nương tử, mới cứu được một mạng cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ ân tình.”
Lời hắn có phần cổ quái, Nhậm Thời Minh lập tức quỳ phục xuống: “Tạ điện hạ cứu giúp. Chỉ cần có phân phó, dù muôn chết cũng không chối từ.”
Hắn quỳ thật lâu, Tống Thế Diễm mới lười nhác “ừ” một tiếng, truyền người đưa hắn rời phủ. Khi bước qua cửa lớn, Nhậm Thời Minh mới cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng còn vương vấn bao điều chưa kịp nghĩ thông.
Xa xa, cách mấy bức tường, vẫn còn nghe văng vẳng tiếng vẹt kêu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play