“Chốn này không tiện lưu người, Quý Phi nên sớm hồi cung thì hơn,” Chu Đàn khẩy chén trà trên bàn, mỉm cười nói, “Lần sau gặp lại, chỉ e đã âm dương cách biệt.”
“Được." Phó Minh Nhiễm không giận mà bật cười, nàng đứng dậy, phất tay áo, sải bước đi ra ngoài, miệng còn không quên lưu lại một câu: “Ngươi ngàn vạn lần đừng hối hận. Đến ngày âm dương cách biệt, ta sẽ vì ngươi mà thêm một nén nhang.”
Có người dẫn nàng rời khỏi, khóa lại cửa ngục. Chu Đàn ngồi yên tại chỗ, gõ nhẹ mặt bàn, lại quay đầu nhìn về phía ánh sáng trên ô cửa nhỏ phía xa.
“Âm dương cách biệt... ắt là ta ở nhân gian, còn ngươi ở địa ngục.”
“Ta tuyệt sẽ không vì ngươi mà thắp hương cầu phúc.”
Nhậm Thời Minh nằm trên đống rơm trong ngục, ngơ ngác nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tắt, không nhớ rõ mình đã trải qua mấy ngày mấy đêm.
Hôm ấy hắn bị người từ cầu Biện Hà đẩy xuống nước, vừa khéo rơi trúng một chiếc thuyền nhỏ chứa thi thể. Hắn nhịn đau bò dậy từ thuyền, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt thi thể, thì vệ binh tuần sông đã lớn tiếng hô hoán, cầm đuốc vây đến. Có người bơi tới, dùng sào đẩy thuyền vào bờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT