“Thân vong, danh diệt, chẳng để thế gian lưu truyền...” Chu Đàn nhắm mắt, lặng lẽ thì thầm. Vừa dứt lời, hắn lại lắc đầu tự phủ nhận: “Không được, tục khí quá. Để ta nghĩ lại xem còn câu nào hợp hơn."
Khúc Du nằm cạnh hắn, nghe hắn tiếp tục lẩm bẩm: “Nghê huynh của nàng có luận điểm gì không? Ta nhớ mỗi lần đến lúc này, nàng đều nhắc lời hắn giảng."
Khúc Du bị hắn vô cớ kéo Nghê huynh ra so sánh, bất giác bật cười: “Nghê huynh phải một nghìn năm sau mới giáng thế, chỉ sợ Chu đại nhân chàng khó có dịp gặp mặt.”
Chu Đàn hừ một tiếng: “Lần trước không phải nàng còn nói hắn đã thành tiên bay đi rồi sao?”
Vừa dứt lời, hắn bỗng ho khan, Khúc Du lập tức trở mình ngồi dậy, thấy Chu Đàn lấy khăn che miệng, hướng nàng vẫy tay. Một dòng máu tươi thấm qua khăn, nhỏ lên mu bàn tay nàng.
Thấy sắc mặt nàng biến đổi, Chu Đàn thở dồn dập, mở miệng ngắt quãng: “Ta nhớ... cây cầm ta để trên án thư, nàng... thay ta mang đến đây được không?”
Nàng biết hắn không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình, liền nén đau lòng, đứng dậy đi tìm cây cầm theo lời hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play