Mãi cho đến khi mặt trời khuất bóng về Tây, dân chúng mới rần rần tản đi. Ánh trời chiều đỏ rực dần lịm xuống, mang theo cảm giác thê lương cô quạnh không sao nói hết.
Ngô Bổn bỗng nhiên cảm giác dây thừng trên cột hành hình lỏng ra mấy tấc, tựa hồ kẻ bố trí án này vốn không định để hắn chết ngay, chỉ buộc lỏng rồi thả xuống, để mặc thân thể hắn rơi trước cửa phủ nha, đập xuống nền đất cứng.
Hắn giãy dụa vài lần, quả thực không còn sức lực, lồm cồm bò trên mặt đất mấy bước, nghẹn ngào r*n rỉ:
“Lớn mật… Lớn mật! Chư tướng Nhược Châu, nếu có thể giết hai kẻ này… Bản quan nguyện thưởng trăm lượng vàng, gia quan tiến tước…”
Từ lâu Nhược Châu đã cấm đi lại vào ban đêm. Giờ chạng vạng, đường phố không một bóng người. Ngô Bổn cố gắng hé mắt, bất chợt trông thấy nơi cuối con đường, có hai nữ tử từ từ bước tới. Hắn không dám tin vào mắt mình, trợn tròn hai tròng, mất hồi lâu mới nhìn rõ người tới là ai.
Một là nội quyến của Chu Đàn, từng gặp qua trong yến tiệc, lúc nào cũng mang theo dáng vẻ dịu dàng phong tình của nữ tử Biện Đô. Chỉ là giờ phút này, ánh mắt nàng nhìn hắn không khác gì nhìn một thứ ô uế. Mà người còn lại…
Chính là Vương Di Nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT