Khúc Du không đáp, chỉ nhìn Nhậm Thời Minh bằng ánh mắt bình thản mà kiên định, lại chậm rãi nói:
“Người dưng nước lã có thể buông lời mắng chửi, nhưng các ngươi... không phải là thân tộc ruột rà hay sao? Dẫu không thể thông cảm, dẫu chất chứa oán hận, cũng không nên dửng dưng trước sinh tử của phu quân ta. Mẫu thân ngươi từng tìm đến ta, khi ấy tình thế nguy cấp, ta không tiện nói rõ. Nay ngươi hãy về, chuyển lời lại cho bà, bảo bà ngày khác hãy đến Bạch phủ hỏi cho rõ, hỏi xem số bạc lớn chuộc được Nhậm đại nhân năm đó, rốt cuộc là từ đâu mà có. Tuy Bạch gia giàu có, nhưng vì cớ gì phải ra tay tương trợ một nhánh thân tộc xa như các ngươi? Bà hỏi được đáp án, thì mọi chuyện tự nhiên sáng tỏ.”
Nhậm Thời Minh như trúng sét đánh, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Khúc Du không buồn dây dưa thêm lời, xoay người bước lên xe ngựa. Trước khi đi, nàng khẽ liếc về phía Cao Vân Nguyệt, ôn hòa nói:
“Đắc tội rồi. Ngày khác ta sẽ tới cửa tạ lỗi.”
Cao Vân Nguyệt đáp nhẹ:
“Không sao, các ngươi cứ đi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play