Chu Đàn gối đầu lên vai nàng, trầm mặc trong khoảnh khắc, khàn giọng nói:
“Nàng muốn biết chân tướng thiên hạ, nhưng ta giữa muôn trượng hồng trần, lại nhỏ bé như hạt bụi, vốn không đáng để nàng dừng mắt nhìn thêm một lần.”
Khúc Du biết hắn đã uống say, liền không để tâm lời hắn nói, một tay theo bản năng nhẹ vuốt sau lưng hắn, như thể đang vỗ về một chú mèo con, vừa vuốt vừa thản nhiên nói:
“Lịch sử bởi người tạo thành, khí tiết cùng tiết nghĩa trong sử sách, không phải là do những người như chàng dựng nên? Chàng tự cho là nhỏ bé, bị người ngoài vu khống chất chồng tội danh, nhưng trong mắt ta, chàng là người tốt. Dẫu thân chìm bùn lầy, vẫn giữ lấy thanh khiết, giống như ánh trăng treo cao trên dòng suối trong mát. Người như thế, so với kẻ thuận buồm xuôi gió mà giữ được thiện lương, càng thêm trân quý.”
Tâm sự tới đây, nàng cũng không biết mình đang nói gì. Chu Đàn tựa hồ đã ngủ, nàng tưởng hắn sẽ không đáp lời, lại chợt nghe tiếng hắn thì thầm:
“Nàng… chỉ là kính ta thôi sao?”
Hắn nói rất khẽ, Khúc Du không nghe rõ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT