"Chuyện cũ năm xưa, Tiêu Bạch tự biết khó mà mở miệng, đành ủy thác ta thay hắn kể cho đệ muội. Hắn vốn không có ý giấu diếm, chỉ là trước kia việc bề bộn, không tìm được cơ hội.” Ngải Địch Thanh chắp tay thi lễ với Khúc Du, sau đó nói: “Hôm nay ta tới, là vì thay hắn giải thích rõ ràng với đệ muội. Từ nay về sau các loại sự vụ, còn mong đệ muội thận trọng.”
Khúc Du đáp lễ, rồi đứng dậy, thong thả bước hai vòng trong sảnh, sau đó đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía hai người:
“Lúc chia tay, phu quân từng nói với ta, mọi chuyện đều trong dự liệu của chàng... Nhưng nay nghe lời các ngươi, rõ ràng các ngươi không hề nghĩ được phương pháp vẹn toàn như lời chàng nói, phải không?”
Nàng chỉ vào chiếc hộp đựng huyền thiết:
“Để ta đoán thử. Phu quân muốn dùng thân phận thật sự, bức bách bệ hạ tru diệt Phó Khánh Niên. Quả thật, theo lời phu quân nói, khi ấy Phó Khánh Niên chỉ là bẩm báo trung thực, nhưng phu quân là cốt nhục của người chịu oan. Nếu phu quân muốn phơi bày sự việc, tuyên cáo thiên hạ rằng bệ hạ từng sát hại công thần, thì bệ hạ cũng khó mà ứng phó. Các ngươi làm hậu thuẫn bên ngoài, Ngải tiên sinh là người từng chịu ân năm xưa, Thập Tâm tiên sinh là hậu duệ Bạch gia, đều có thân phận rõ ràng, không thể coi thường.”
Sắc mặt Ngải Địch Thanh có phần cứng ngắc, không nói lời nào. Bạch Sa Đinh thì gãi đầu, đá vào chân hắn ta một cái:
“Ta đã nói tẩu tử nhất định đoán ra mà. Nàng quả thật giống như giun đũa trong bụng biểu huynh ta, ý nghĩ giống nhau như đúc, toàn những điều ta vắt óc cũng không nghĩ tới...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play