Tống Tường run rẩy chạm vào biểu tượng của diễn đàn CP, vừa vào đã thấy bài đăng đầu tiên với dòng chữ sặc sỡ:

【 Diễn đàn CP Phi Ngư, ID group: xxxxxxx, hoan nghênh gia nhập! 】

Trời đất ơi, còn có cả group fan hẳn hoi?!

Cô kéo tay run rẩy trượt nhẹ xuống dưới, hình ảnh của Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư hiện ra trước mắt. Trong ảnh, hai người rõ ràng rất thân thiết. Quý Nhạc Ngư nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, cả người gần như dính sát vào Lâm Phi.

Đó là nụ cười mà cô chưa từng thấy ở Quý Nhạc Ngư.

Tươi trẻ, rạng rỡ, đầy sức sống và vui vẻ.

Tống Tường sững người, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cô biết Quý Nhạc Ngư rất hay cười, luôn dùng nụ cười như một lớp mặt nạ khiến người khác nghĩ cậu ấy thân thiện và dễ gần. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy cười một cách chân thật, từ nội tâm mà lan tỏa ra bên ngoài.

Cậu ấy thật sự rất vui khi ở bên cạnh Lâm Phi, cười đến rạng rỡ như vậy.

Tống Tường tiếp tục trượt xuống, xem từng bức ảnh thân mật của hai người. Càng xem, cô càng bối rối.

Không thể nào, không thể nào... Quý Nhạc Ngư không thể thật sự thân thiết với nam thần của cô đến mức này, đúng không?

Lâm Phi chẳng phải luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, xa cách người khác sao? Sao lại cho phép người khác đến gần như vậy?

Tống Tường mở từng bức ảnh lên, cố soi từng chi tiết nhỏ, hy vọng tìm ra dấu vết chỉnh sửa. Nhưng dù có xem đến hoa mắt, cô cũng không tìm thấy bất kỳ điểm nào bất thường.

Vậy... tất cả đều là ảnh thật?

Nam thần của cô thật sự thân thiết với Quý Nhạc Ngư đến mức đó?!

Tống Tường thấy cả thế giới như sụp đổ.

Chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao tất cả mọi thứ đều khác hoàn toàn so với ký ức của cô?

Mẹ ơi, con muốn về nhà QAQ.

Quý Nhạc Ngư âm thầm quan sát Tống Tường suốt hai ba ngày. Thấy cô cũng tạm gọi là biết điều, dù thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn mình và Lâm Phi bằng ánh mắt đầy phức tạp nhưng ít ra cũng không dám lại gần. Lúc này cậu mới hài lòng rút tầm mắt về.

Trên đời này có vô số nữ sinh thích Lâm Phi, điều đó Quý Nhạc Ngư luôn biết. Và cậu cũng nghĩ rằng ― Lâm Phi tốt như vậy, ngay cả một kẻ đầy toan tính như cậu còn thích Lâm Phi, huống chi là người khác?

Không thích Lâm Phi, ngược lại mới là vấn đề.

Chỉ là, thích thì thích thôi. Cậu hoàn toàn không ngại việc cả thế giới đều mê Lâm Phi, miễn là tất cả dừng lại ở mức đó. Một khi ai đó bước thêm một bước, Quý Nhạc Ngư sẽ không vui.

Yêu thầm là trạng thái lý tưởng nhất.

Có tình cảm, nhưng không đến gần, đó là yêu cầu duy nhất của Quý Nhạc Ngư với hầu hết mọi người.

Chỉ tiếc rằng, không phải nữ sinh nào cũng biết điều như cậu mong muốn. Luôn có vài người đủ can đảm, muốn thử cho bản thân một cơ hội. Có người thậm chí còn tìm đến cậu, mong cậu làm cầu nối chuyển lời tỏ tình.

Lúc này, Quý Nhạc Ngư nhìn cô gái đang đỏ mặt trước mặt, rồi liếc xuống lá thư tình trong tay cô, miễn cưỡng mở miệng:

"Em viết cái này, là để gửi cho Lâm Phi?"

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu:

"Ừm. Em biết anh với Lâm Phi thân nhau. Nếu em tự đưa thì chắc anh ấy sẽ không nhận, nên... anh có thể chuyển giúp em được không?"

Quý Nhạc Ngư mỉm cười:

"Chính em cũng nói là bọn anh thân nhau, em đưa mà anh ấy không nhận, thì em nghĩ anh ép đưa được chắc?"

"Nhưng mà..."

"Cậu ấy sẽ không nhận đâu." Quý Nhạc Ngư tuy thấy phiền, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nét dịu dàng. "Tốt nhất em nên tự giữ lại thì hơn."

Nói rồi, cậu quay người đi về phía sân thể dục.

Chưa kịp bước xa, nhóm bạn của Quý Nhạc Ngư đã xúm lại, hóng hớt hỏi:

"Nói nghe coi, vừa rồi có phải em gái kia tỏ tình với cậu không?"

"Cái này là lần thứ mấy rồi nhỉ? Vận đào hoa của cậu cũng dữ dội thật."

"Vớ vẩn." Đổng Tuấn Ba liếc Giản Hạo một cái. "Cậu lớn lên như vậy, vận đào hoa chắc cũng không kém đâu."

"Không phải tỏ tình với tớ." Quý Nhạc Ngư thản nhiên đáp. "Cô ấy thích anh tớ."

"Lâm Phi á?" Giản Hạo ngạc nhiên. "Thư tình đó là gửi cho học thần?"

"Ừ."

"Không hổ danh học thần, vừa lạnh lùng vừa nổi tiếng."

"Thế sao cậu không nhận giúp?"

"Nhận để làm gì? Anh tớ có bao giờ nhận thư tình đâu." Quý Nhạc Ngư lộ rõ vẻ khinh thường.

Giản Hạo gật đầu, "Cũng đúng, học thần nhìn là biết không phải kiểu người muốn yêu đương."

Trịnh Tân Bách nghe vậy, tò mò hỏi:

"Nhưng nói thật đi, Lâm Phi thích kiểu con gái thế nào nhỉ?"

Ngay lập tức, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Quý Nhạc Ngư.

Cậu bất lực nhìn vẻ mặt tò mò của cả nhóm, nói thẳng:

"Anh tớ không thích con gái."

"Vậy là cậu ấy thích con trai?" Thi Kỳ kinh ngạc hỏi.

Quý Nhạc Ngư: ...

"Cũng không phải."

"Thế cậu ấy thích gì?"

"Anh ấy thích... đọc sách."

"Không phải ý đó. Ý tớ là, cậu ấy không có gu gì à? Nếu có yêu đương thì thích kiểu người thế nào ấy?"

Lần đầu tiên bị hỏi vấn đề này, Quý Nhạc Ngư bản năng có chút phản cảm:

"Không có. Anh tớ không định yêu đương."

"Thế còn cậu?" Trịnh Tân Bách cười hỏi. "Cậu thích kiểu người thế nào?"

"Tớ cũng không định yêu đương." Quý Nhạc Ngư trả lời không chút do dự. "Anh tớ không yêu đương, tớ cũng không yêu đương."

Trịnh Tân Bách: ...

"Cậu yêu hay không thì liên quan gì đến anh cậu?"

"Anh ấy còn không yêu, sao tớ lại phải yêu? Dù sao bây giờ cả hai đều không định yêu đương."

Trịnh Tân Bách: ...

"Được rồi, vừa hay hai anh em đều không yêu, các cô gái để lại cho tụi tớ." Thi Kỳ cười cười, vỗ vai Quý Nhạc Ngư như anh em thân thiết. "Đi thôi, ra sân bóng nào."

Nói xong, hắn kéo Quý Nhạc Ngư về phía sân bóng rổ.

Sau khi chơi được một lúc, gần đến giờ tan học, Quý Nhạc Ngư chủ động rời sân, nhường vị trí cho một nam sinh khác, còn mình thì tiến về phía xà kép, nơi Lâm Phi đang ngồi.

"Em khát." Cậu vỗ nhẹ vào cuốn sách trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi đóng sách lại, động tác tự nhiên như đã quen, đưa tay ra rồi cùng Quý Nhạc Ngư đi tới quầy nước bên ngoài sân thể dục.

Trên đường đi, Quý Nhạc Ngư nhớ lại chuyện vừa nãy, liền kể:

"Hôm nay có người tìm em, nói là thích anh, nhờ em chuyển thư tình giúp. Nhưng em từ chối rồi, bảo cô ấy tự đưa."

Lâm Phi phản ứng nhàn nhạt:

"Ừ."

Nghe giọng anh, Quý Nhạc Ngư hơi tò mò:

"Anh thích kiểu con gái thế nào?"

"Không định yêu đương." Lâm Phi đáp dứt khoát.

"Biết là thế nhưng em chỉ hỏi thôi mà. Anh thích kiểu dịu dàng, hoạt bát, dễ thương hay là kiểu ngầu ngầu?"

Lâm Phi: ...

Anh nghiêng đầu nhìn Quý Nhạc Ngư:

"Em rảnh vậy sao tối nay không đi hiệu sách với anh? Nhân tiện chọn vài cuốn bài tập luyện thêm."

Quý Nhạc Ngư: !!!

"Em chỉ là tò mò thôi mà!"

"Có thời gian tò mò mấy chuyện vô nghĩa này, sao không tự hỏi tại sao kỳ thi cuối kỳ vừa rồi chỉ đứng thứ ba? Kỳ khảo sát tháng này, người ngồi sau anh không còn là em nữa, em biết chưa hửm?"

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu tức đến phồng má:

"Chờ đó! Kỳ khảo sát lần này em nhất định lấy lại hạng hai!"

Lâm Phi khẽ gật đầu:

"Anh trông chờ lắm."

Không hỏi được câu trả lời như mong muốn, nhưng nhớ đến lá thư tình kia, mèo tò mò trong lòng Quý Nhạc Ngư lại ngoi lên:

"Anh nói xem, sao ai cũng thích viết thư tình vậy chứ?"

"Không biết."

Lâm Phi đáp, rõ ràng không hứng thú gì với mấy chuyện như thế.

Quý Nhạc Ngư đảo mắt một vòng, rồi bất chợt xoay người lại, đối mặt với anh:

"Hay là... bọn mình cũng thử viết một bức đi?"

Lâm Phi: ???

"Anh chưa từng nhận thư tình, em cũng chưa từng nhận. Vậy sau này tốt nghiệp, nhớ lại thời thanh xuân lại chẳng có nổi một bức thư tình, không phải tiếc lắm sao? Thế nên, chi bằng em viết cho anh một bức, anh cũng viết lại cho em một bức. Như vậy ít nhất cũng biết thư tình nó ra sao."

Lâm Phi: .........

Lâm Phi thật sự thấy đứa em này đúng là một thiên tài nhỏ.

"Thế sao em không đợi đến khi có ai tỏ tình thật, rồi nhận để đọc thử?"

"Sao được chứ!" Quý Nhạc Ngư nghiêm túc nói, "Em đâu có thích người ta, nếu nhận rồi, lỡ người ta hiểu lầm là em cũng có ý, truyền tới tai cô Triệu, thế nào cũng bị gọi lên nói chuyện."

"Quyết định vậy đi!" Quý Nhạc Ngư ra vẻ đã chốt hạ, "Lát nữa về em viết cho anh một bức, rồi anh viết lại cho em một bức, mỗi người một bức."

Nói rồi, cậu quay ngoắt người chạy về phía quầy bán nước, chẳng cho Lâm Phi chút cơ hội từ chối.

Lâm Phi nhìn bóng dáng Quý Nhạc Ngư chạy biến như gió, chỉ còn biết bất lực lắc đầu. Đúng là hễ nghĩ gì là làm đó, y như trẻ con.

Thôi thì...

Lâm Phi thản nhiên bước theo. Quý Nhạc Ngư vốn nhỏ tuổi hơn anh, lại còn trẻ con như thế, chẳng phải đúng là một đứa nhóc hay sao.

Chờ Quý Nhạc Ngư mua nước xong, hai người cùng quay lại sân thể dục thì vừa lúc nghe tiếng còi tập hợp của thầy thể dục.

Cả hai nhanh chóng chạy đến vị trí xếp hàng theo lớp. Vừa đứng vào hàng thì chuông tan học vang lên.

Thầy thể dục nói vài câu rồi phất tay ra hiệu giải tán.

Quý Nhạc Ngư vẫn còn nhớ đến chuyện lá thư tình, vừa vào lớp đã lập tức bắt đầu nghiên cứu cách viết.

Cậu tra các mẫu thư tình trên mạng, thấy cái nào cũng na ná nhau. Rất nhanh chóng, cậu tự xé một trang giấy từ vở bài tập ra và bắt đầu viết:

Gửi bạn Lâm Phi thân mến,

Chào bạn, mình là Quý Nhạc Ngư, học sinh lớp 12A1. Có thể bạn không biết mình là ai, nhưng bóng hình bạn đã sớm in sâu trong lòng mình.

Mình từng nghe bạn phát biểu dưới quốc kỳ ở sân thể dục, từng bắt gặp dáng áo bạn tung bay nơi hành lang, từng nhìn theo bóng bạn dưới ánh nắng sớm hôn lên mặt đất, và trong những lần nhớ nhung, mình đã lặp đi lặp lại cái tên "Lâm Phi" như một câu chú.

Mình thích bạn. Dù có thể bạn không bận tâm, nhưng mình vẫn muốn nói cho bạn biết điều đó.

Bạn bước qua núi cao,

Trắng trong như tuyết,

Cao vút như tùng.

Bạn đi qua đêm tối,

Sáng như vầng trăng,

Nhẹ nhàng như gió.

Bạn là hồi trống sớm vang thức tỉnh trái tim,

Là cánh đào chẳng nói lời tương tư,

Là bông hoa mình nâng niu đợi ngày nở rộ để yêu say đắm...

― Quý Nhạc Ngư, lớp 12A1

Viết xong, Quý Nhạc Ngư gấp thư lại thật cẩn thận, đưa ra trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi nhìn tờ giấy gấp gọn trước mắt, quay đầu lại thì thấy Quý Nhạc Ngư đang chờ đợi với ánh mắt đầy mong chờ.

Lâm Phi: ...

Anh mở thư ra, lặng lẽ đọc từng chữ một. Đọc xong, chỉ cảm thấy:

Quý Nhạc Ngư... đúng là nên đọc thêm sách, nhất là thơ.

Lâm Phi rút một tờ giấy bài tập, cầm bút, nghiêm túc viết một bức thư tình hồi đáp.

Quý Nhạc Ngư thấy Lâm Phi bắt đầu viết, trong lòng cực kỳ kích động mong chờ.

Không phải chờ quá lâu, còn chưa tan học, Lâm Phi đã gấp xong bức thư tình của mình và đặt ngay lên sách của Quý Nhạc Ngư.

Cậu lập tức mở ra đọc, chỉ thấy bên trong là ba đoạn văn ngôn từ lưu loát. Dịch ra đại khái là:

"Em trai à, nên đọc thêm chút sách đi. Nếu không đọc, thư tình viết ra chỉ có thể đơn giản thế này thôi, không chân thành tha thiết, cũng chẳng lời lẽ đẹp đẽ. Hãy đọc thêm đi."

Cuối thư còn có một mục "Lâm Phi chân tình đề cử" vài tập thơ hiện đại.

Quý Nhạc Ngư: ...

Cho nên cậu cực khổ viết cả một bức thư tình, thế mà chỉ đổi lại được một... bài khuyên học?

Cái này mà cũng gọi là thư tình hả?!

Lâm Phi, chính anh tự xem lại xem, như vậy là ổn lắm sao?!

Quý Nhạc Ngư tức đến mức xé một tờ giấy ra, hậm hực viết:

【Cái này là gì chứ? Khuyên học à??? Anh cảm thấy làm vậy là ổn sao?!】

Cậu vo tờ giấy thành một quả cầu nhỏ rồi ném sang phía Lâm Phi.

Lâm Phi mở giấy ra, nhìn nhìn, bình tĩnh trả lời:

【Có gì mà không ổn?】

Quý Nhạc Ngư:

【Em viết là thư tình!!! THƯ TÌNH!! Em muốn một bức thư tình cơ mà!!】

Lâm Phi:

【Thì đây chẳng phải là thư tình sao.】

Quý Nhạc Ngư:

【Ở đâu giống thư tình?!】

Lâm Phi:

【Lời từ trái tim, tình cảm chân thành.】

Quý Nhạc Ngư:

【...Cái này cũng không tính là thư tình!!】

Lâm Phi:

【Tại sao không? Mỗi câu đều là lời thật lòng. Chiều nay tan học, chúng ta đi xem sách luyện tập phù hợp với em nhé.】

Quý Nhạc Ngư: !!!

Cậu cảm thấy mình sắp hộc máu tại chỗ.

Lâm Phi lại vo thêm một tờ giấy nhỏ, ném trả lại cho cậu, bên trên viết:

【Tóc còn đen không biết lo học sớm, bạc đầu mới hối tiếc đã muộn màng. Trẻ không chịu học, già hối không kịp. Đừng để ngày tháng trôi qua trong uổng phí. Cố lên!】

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu lập tức gục đầu xuống bàn, sống không còn gì để luyến tiếc.

"Cố lên"? "Cố lên"???

Anh cậu thật sự quá tàn nhẫn mà!

Sao cậu lại có một người anh trai lạnh lùng, vô tình như thế chứ?!

Trên bục giảng phía xa, cô Triệu chỉ đành bất lực xoa huyệt thái dương:

Hai đứa đủ rồi đấy nhé! Vừa học thể dục đá bóng chưa đủ mệt à, giờ còn muốn chơi "bóng đá" trên bàn học?!

Giấy vo tròn cứ chuyền tới chuyền lui, tưởng cô là thùng rác à?

Muốn không thì lên luôn bục giảng mà đá nhau đi!

Cô Triệu nhìn hai học sinh cưng của mình, cuối cùng vẫn chỉ lặng lẽ làm ngơ, giả vờ không thấy gì cả.

Chiều tan học, Lâm Phi quả nhiên giữ lời, cùng Quý Nhạc Ngư đến tiệm sách gần trường, chọn cho cậu mấy quyển bài tập và đề luyện ngoài giờ.

Quý Nhạc Ngư nhìn chồng sách cao dần trong tay, liên tục kêu rên:

"Đủ rồi đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Cho đứa trẻ một con đường sống với, em xin anh!"

Lâm Phi ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy cậu làm mặt đáng thương hết mức.

"Đống này là anh mua cho anh."

Anh bình thản nói.

Quý Nhạc Ngư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:

"Vậy anh mua thêm vài quyển nữa đi."

Lâm Phi: ...

Quý Nhạc Ngư tiện tay giúp anh cầm thêm hai quyển nữa:

"Cho anh này, hai quyển này anh cũng chưa có."

Lâm Phi: ...

Anh nhận lấy sách, khẽ gõ lên đầu cậu một cái, sau đó xoay người đi đến quầy thanh toán.

Ở bên kệ hàng, mấy nữ sinh kích động nắm tay nhau, hai mắt sáng rực:

"Trời ơi trời ơi trời ơi, ngọt quá đi mất!"

"Ôi ôi, hai người họ thật sự là một đôi đáng yêu quá thể luôn ấy!"

"Mau chụp đi mau chụp đi, chụp lại để làm ảnh couple lâu dài!"

Quý Nhạc Ngư nghe được tiếng động của các cô gái, liền theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh đang đứng cách đó không xa, nhìn về phía mình với ánh mắt say mê.

Không ngờ lại bị cậu bắt gặp, hai cô liền có chút ngượng ngùng.

Quý Nhạc Ngư cười nhẹ với hai người họ, không nói gì, xoay người đi về phía Lâm Phi.

Hai nữ sinh lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại không kìm được cảm thán:

"Quý Nhạc Ngư thật sự đẹp trai quá trời quá đất!!"

"Lại còn đáng yêu nữa!"

"Còn dịu dàng nữa chứ!"

"Vừa đẹp trai, vừa đáng yêu lại còn dịu dàng. Nếu tớ là Phi Thần tớ cũng yêu cậu ấy!"

"Chuẩn không cần chỉnh."

Lâm Phi thanh toán xong, cầm sách đi ra ngoài cùng Quý Nhạc Ngư.

Vừa mới bước ra khỏi hiệu sách, phía sau đã có người đến hỏi ông chủ cửa hàng rằng Lâm Phi vừa mua những quyển gì, muốn "get cùng style".

Ông chủ không chút do dự đọc ra một loạt tên sách, thuận tiện nâng cao doanh thu một cách đáng kể.

Tối đó, sau khi tắm xong, Lâm Phi ngồi trên giường đọc sách thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ "Miệng nhân gian rót chảy vàng". Là một bức ảnh cảnh đêm, kèm dòng tin nói cậu ta đã đến thành phố X.

Lâm Phi nhàn nhạt đáp:

【Ừm.】

"Miệng nhân gian rót chảy vàng" thấy anh vẫn không có ý định gặp mặt, cũng không nói gì thêm, chỉ nhắn:

【Vậy tôi đi sắp xếp đồ đã, mai còn phải đến trường làm thủ tục nhập học, đêm nay chắc không đọc được sách.】

Dragon:

【Ừm.】

Nhưng nói vậy thôi, đến hơn 11 giờ đêm, có lẽ đã sắp xếp xong xuôi, "Miệng nhân gian rót chảy vàng" vẫn lên mạng, vào xem thêm chút nội dung sách, còn đánh dấu một vài đoạn trọng điểm và ghi chú nhận xét.

Lâm Phi nhận được thông báo từ hệ thống, liền cùng cậu ta thảo luận thêm vài câu, rồi lại tiếp tục đọc sách chưa xong của mình.

Quý Nhạc Ngư đang chơi điện thoại, vừa mở WeChat ra đã thấy lớp trưởng của lớp 12A1 nói rằng ngày mai lớp sẽ có thêm một học sinh chuyển trường.

Học kỳ này học sinh chuyển trường đúng là hơi nhiều thật, nhưng Quý Nhạc Ngư cũng không để tâm, chuyện chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu không buồn bận tâm nữa, đặt điện thoại sang một bên, quay sang ôm lấy Lâm Phi:

"Ngủ thôi, đến giờ ngủ rồi."

Lâm Phi khẽ nói:

"Đợi anh đọc xong đoạn này đã."

Quý Nhạc Ngư rướn người lại gần, nhìn màn hình điện thoại anh đang đọc, ngáp một cái rồi tựa đầu vào vai anh.

Lâm Phi đọc xong chương sách, lúc này mới đặt điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.

"Ngủ ngon." – Quý Nhạc Ngư ngọt ngào nói.

"Em cũng vậy, ngủ ngon."

Quý Nhạc Ngư "Ừm" một tiếng, ôm chặt lấy anh, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì liền ngẩng đầu lên hỏi:

"Bức thư tình em viết cho anh đâu rồi?"

"Anh giữ lại rồi." – Lâm Phi bình tĩnh đáp.

Quý Nhạc Ngư hài lòng:

"Em cũng giữ lại rồi, còn đặc biệt tìm một cái phong bì đẹp để đựng nữa. Còn anh, có cho nó vào phong bì không đó?"

"Có." – Lâm Phi đáp.

Thật ra anh không tìm được phong bì phù hợp, nên đã tự tay gấp một cái, cho thư vào rồi để trong ngăn kéo.

Quý Nhạc Ngư nhớ buổi chiều anh còn nói không cần thiết, giờ lại âm thầm giữ lại như vậy, trong lòng không khỏi thấy vui vui.

Chỉ là, vui mừng chưa lâu, Quý Nhạc Ngư lại chợt nghĩ ra điều gì đó.

Cậu bật đèn, mở ngăn kéo tủ đầu giường của Lâm Phi, lấy ra vở và bút, nghiêm túc viết:

"Điều luật số 374: Không được viết thư tình cho bất kỳ ai khác!!"

Quý Nhạc Ngư viết xong, xoay vở lại đưa cho Lâm Phi xem:

"Giờ thì anh cũng đã từng nhận thư tình, từng viết thư tình rồi. Thanh xuân không còn gì hối tiếc nữa. Cho nên từ nay về sau, không được phép viết thư tình cho người khác, biết chưa?"

Lâm Phi nhướng mày:

"Vậy tức là em thừa nhận bức thư anh viết chiều nay là thư tình?"

Quý Nhạc Ngư: ......

Cậu phồng má, không cam lòng nói:

"Coi như miễn cưỡng tính đi."

Nói xong, lại không chịu thua mà bổ sung:

"Nhưng hành vi của anh đúng là kiểu gian lận đấy, sao lại có thể có bức thư tình mà không hề có cảm xúc như vậy chứ?!"

Lâm Phi phản bác:

"Sao lại không có cảm xúc? Cảm xúc không chỉ là tình yêu, sự quan tâm chân thành cũng là cảm xúc. Em chỉ giới hạn thư tình trong tình yêu thôi, vậy là suy nghĩ quá thiển cận rồi."

Quý Nhạc Ngư: ??? Còn có thể nói kiểu này nữa hả?

Sao cứ mỗi lần anh mở miệng cãi là lý lẽ lại hay như vậy?!

Quý Nhạc Ngư vẫn phồng má:

"Vậy anh đồng ý với em chứ?"

Lâm Phi giơ tay nhéo má cậu một cái, cảm thấy em trai mình đúng là suy nghĩ quá nhiều.

"Trừ em ra, chẳng ai dám bắt anh viết thư tình cả."

Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư lập tức đắc ý:

"Dù có ai dám bắt, anh cũng không được viết!"

Lâm Phi: ...

"Ừ."

"Cũng không được nghe!"

"... Ừ."

"Cũng không được nhìn!"

Lâm Phi: ...

Quý Nhạc Ngư ghé sát vào anh:

"Chạm vào cũng không được chạm vào!"

Lâm Phi: ...

"Hay là em xóa luôn hai chữ 'thư tình' khỏi từ điển của anh đi cho rồi?"

Nghe vậy, Quý Nhạc Ngư liền vươn tay:

"Đưa từ điển cho em!"

Lâm Phi: ...

Anh bật cười, cúi đầu cười khẽ.

Tuy rằng đứa em trai này thật sự ích kỷ, tùy hứng, ngang ngược vô lý... nhưng mà... thật sự quá đáng yêu.

Lâm Phi kéo chăn nằm xuống:

"Ngủ đi."

"Cho nên anh đồng ý rồi nhé!" – Quý Nhạc Ngư vội vàng rướn tới, gần sát mặt anh.

Lâm Phi nhéo má cậu:

"Ngày mai em xóa hai chữ đó khỏi từ điển của anh, anh sẽ đồng ý."

Nhưng Quý Nhạc Ngư sao có thể đợi đến mai được?

Cậu lập tức xoay người xuống giường, chạy đến bàn học của anh, mở từ điển, dùng bút đánh dấu xóa sạch hai chữ "Thư tình", không để lại một chút dấu vết nào. Đến mức ai nhìn vào cũng không thể nhận ra nơi đó từng tồn tại hai chữ ấy.

"Xong rồi!" – Cậu chạy nhanh trở lại giường, vui vẻ khoe.

Lâm Phi nhìn gương mặt đầy đắc ý của cậu, chỉ cảm thấy thật sự trẻ con vô cùng.

Ngốc nghếch.

Nhưng lại cực kỳ đáng yêu.

"Ngủ ngon." – Anh nhẹ nhàng nói.

Quý Nhạc Ngư đặt vở sang một bên, tắt đèn, chui vào chăn, giọng tràn đầy niềm vui:

"Ngủ ngon."

Một đêm mộng đẹp.

Lời tác giả:

Phi Phi: Em ấy thật sự quá đáng yêu.

Tiểu Ngư: [gật đầu điên cuồng.jpg]

【Tiểu kịch trường】

Tiểu Ngư với người không thích Phi Phi:

"Anh tôi ưu tú như vậy, sao cậu lại không thích?! Cậu còn là người à?!"

Tiểu Ngư với người thích Phi Phi, muốn tiếp cận anh:

"Anh tôi ưu tú như vậy, cậu cũng đòi xứng chắc?!"

Tiểu Ngư: Em thấy yêu thầm là rất thích hợp. Không thể nào, không thể nào... thật sự không thể nào không ai yêu thầm anh em. Mù hết rồi à?

Phi Phi: ...Cũng không cần phải quá như vậy đâu.

【 Về thư tình 】

Phi Phi: Phải suy nghĩ thoáng ra.

Tiểu Ngư:!!! Anh cũng thoáng quá rồi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play