Sáng hôm sau, quả nhiên vào giờ đọc sáng, cô Triệu dẫn một học sinh mới vào lớp.

"Đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, Giang Cảnh Thạc." – cô Triệu giới thiệu.

Như thường lệ, lớp trưởng đi đầu vỗ tay, thể hiện sự chào đón.

Cô Triệu nhìn quanh, sắp xếp chỗ ngồi cho Giang Cảnh Thạc là bàn thứ hai từ dưới lên, sát tường.

Lâm Phi khi nghe thấy tên "Giang Cảnh Thạc", liền ngẩng đầu nhìn người ấy một cái. Quả nhiên, cao ráo, chân dài, gương mặt sáng sủa tuấn tú. Khi nghe cô Triệu sắp xếp chỗ ngồi, cậu ta lễ phép đáp: "Cảm ơn cô."

Giang Cảnh Thạc – cái tên mạng là "Miệng nhân gian xói chảy vàng", quả thật rất hợp với biệt danh đó.

Lâm Phi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Còn Tống Tường, ngồi mấy bàn phía trước Lâm Phi, thì kinh ngạc nhìn người mới, lại lén lút quay đầu liếc nhìn Lâm Phi.

Khi cô vừa chuyển đến lớp này, đã không thấy Giang Cảnh Thạc đâu, còn nghi hoặc không biết có phải ở thế giới này không có cậu ta không nữa. Vì chuyện đó, cô đã lo lắng một thời gian.

May mắn là bây giờ Giang Cảnh Thạc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Tống Tường thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Giờ đây cô đã gần như chắc chắn rằng, sau khi trọng sinh, cuộc sống hiện tại của cô và đời trước có một số điểm khác biệt tinh tế.

Những điểm khác biệt ấy không rõ ràng lắm với cô, nhưng ở Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư thì lại vô cùng rõ nét.

Ví dụ như, chú của Quý Nhạc Ngư là Quý Dữ Tiêu vẫn chưa chết.

Lại ví dụ như, cậu của Lâm Phi là Lâm Lạc Thanh không những còn sống mà còn trở thành Ảnh đế, hơn nữa còn kết hôn với Quý Dữ Tiêu.

Lâm Phi vậy mà còn có một người cậu sao?

Tống Tường vô cùng ngạc nhiên. Cô nhớ rất rõ, ở kiếp trước không hề có minh tinh nào tên Lâm Lạc Thanh, nhưng nay lại có. Điều này cũng giải thích được mối quan hệ giữa Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư.

Vì người giám hộ của hai người yêu nhau, nên hai người họ lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, tình cảm tự nhiên rất thân thiết.

Chỉ là nghĩ như vậy, hiện giờ Lâm Phi cũng xem như là "phú nhị đại" rồi, anh ấy còn muốn tự mình khởi nghiệp nữa không?

Tống Tường không chắc lắm.

Nhưng cho dù không cùng nhau khởi nghiệp, chỉ cần là bạn bè tốt, sự xuất hiện của Giang Cảnh Thạc với Lâm Phi cũng là chuyện tốt.

Dù gì thì, với một bệnh kiều biến thái như Quý Nhạc Ngư, bên cạnh Lâm Phi cũng không thể chỉ có một mình cậu ấy làm bạn. Ít nhất cũng nên có vài người bạn bình thường khác nữa chứ.

Đặc biệt là khi ở kiếp trước, Giang Cảnh Thạc chính là bạn thân của Lâm Phi. Hai người quen nhau từ cấp ba, lên đại học, rồi cùng nhau khởi nghiệp.

Tình bạn như thế, Tống Tường không muốn Lâm Phi mất đi.

Dù cô không biết đời trước hai người đã trở thành bạn như thế nào, nhưng nếu đời này đã gặp lại, thì chắc chắn họ vẫn sẽ trở thành bạn bè.

Nghĩ vậy, Tống Tường nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lúc này, Lâm Phi và Giang Cảnh Thạc, hai người đang được cô nghĩ đến, một người thì mải đọc sách, một người thì nhân lúc cô giáo không chú ý mà lén nhắn tin với bạn đọc sách về chuyện chuyển trường.

Sau khi giờ đọc buổi sáng kết thúc, Lâm Phi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đọc sách, liền thấy biểu tượng tin nhắn hiển thị vài tin chưa đọc.

Anh lần lượt mở ra xem. Quả nhiên, ngoài tin từ hệ thống, tất cả đều là của "Miệng nhân gian xói chảy vàng" gửi tới.

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【Vào lớp mới rồi.】

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【Wtf, sao tôi lại không phải là người đẹp trai nhất lớp chứ?! Vô lý thật! Lại có người còn đẹp trai hơn cả tôi!!】

Lâm Phi: ......

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【 Trời đất ơi, sao cậu đọc xong rồi cơ chứ!! Tốc độ của cậu cũng nhanh quá đi! Cậu không ngủ à? Một ngày cậu có 48 tiếng à? Tôi mới chớp mắt thôi đã bị tụt lại mấy quyển rồi! Cậu biết nuốt cả quả táo sẽ bị nghẹn không?! 】

Lâm Phi: 【......】

Miệng nhân gian xói chảy vàng lập tức nhắn tiếp: 【 Chờ đấy, hôm nay tôi sẽ cố gắng, chậm nhất là ngày mai chắc chắn đuổi kịp cậu. 】

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cảnh Thạc, quả nhiên thấy cậu ta đang cúi đầu, cầm điện thoại trong tay.

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【 Tôi đã điều tra rõ rồi, người đẹp trai nhất lớp tôi ấy, lại còn là người học giỏi nhất lớp luôn, nghe nói năm nào cũng đứng đầu khối, thành tích tốt đến mức không giống thật tí nào. Cái đáng sợ nhất là bạn cùng bàn tôi nói, từ tiểu học tới giờ cậu ta chưa từng rớt khỏi vị trí số một, chuyện này quá vô lý rồi! Không thể nào, không thể nào, không ai lại thật sự tin chuyện đó đâu nhỉ? 】

Thật sự, từ nhỏ đến lớn chưa từng biết đứng nhì là gì – Lâm Phi: ......

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【 Hơn nữa cậu ta còn là nam thần của trường mình, nghe nói mỗi tháng số nữ sinh thầm thích cậu ta đủ để xếp vòng quanh sân thể dục vài vòng! Thật đáng ganh tỵ! 】

Bị ghen tỵ – Lâm Phi: ......

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【 Mấu chốt là, cậu ta nhìn là biết kiểu "bức vương"* luôn, tôi ghét nhất loại người này! 】

*Bức vương = người "ngầu lòi", siêu toàn năng, giỏi giang, đẹp trai/xinh gái nhưng lại thích "giấu nghề", khiến người khác tức mà không làm gì được.

Bức vương – Lâm Phi: ......

Miệng nhân gian xói chảy vàng: 【 Sao cậu không nói gì hết vậy? 】

Lâm Phi: ......

Lâm Phi bình tĩnh giơ tay lên, gõ chữ: 【 Chào cậu, tôi là Lâm Phi. 】

"RẦM" một tiếng, Lâm Phi nghe thấy tiếng ghế ngã xuống đất.

Bạn cùng bàn của Giang Cảnh Thạc vội quan tâm hỏi: "Cậu sao thế?"

"Không... không sao cả..." – Giang Cảnh Thạc lắp bắp.

Cậu ta dựng ghế lên, khó tin nhìn về phía không xa, thì thấy người mà cậu ta vừa mới cà khịa kia đang bình tĩnh cúi đầu đọc sách, điện thoại để bên cạnh sách.

Giang Cảnh Thạc: ...Địa cầu này không thích hợp với tôi nữa, tôi còn kịp trốn không?

Giang Cảnh Thạc do dự một hồi, cuối cùng rón rén đi tới chỗ Lâm Phi.

"Dragon?" – Cậu ta nhẹ giọng thử gọi.

Lâm Phi ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Ừ."

Giang Cảnh Thạc: ...QAQ

"Cậu... cậu đẹp trai quá đấy! Nếu tôi có gương mặt như cậu, tôi chắc chắn mỗi ngày đi gặp gỡ bạn bè offline, ước gì cả thế giới đều quen biết tôi!" – Giang Cảnh Thạc lập tức đổi thái độ, nịnh hót cực nhanh.

Lâm Phi nhàn nhạt nói: "Thế à? Bức vương mà."

Giang Cảnh Thạc: ...Đâm đau quá...

"Ha ha ha, tôi thích nhất là bức vương! Ước mơ cả đời của tôi là trở thành một thế hệ bức vương đó!"

Lâm Phi nhướng mày: "Ồ?"

"Thật mà!" – Giang Cảnh Thạc không chút do dự, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi, "Cậu không biết đâu, lúc tôi vừa nghe Quan Tụng giới thiệu về cậu, tôi đúng là sùng bái không để đâu cho hết!"

Lâm Phi cúi đầu đọc sách, giọng điệu nhàn nhạt: "Không thể nào không thể nào, không ai thật sự tin chuyện đó đâu nhỉ?"

Giang Cảnh Thạc: ...Anh ơi đau lắm...

"Em sai rồi..."

"Em ghen ghét."

"Em ghen ghét..." – Giang Cảnh Thạc cúi đầu nhận sai, "Sau này em không dám nữa."

"Ừ." – Lâm Phi đáp.

"Nhưng mà cậu cũng giấu kỹ thật đấy, rõ ràng biết tôi sắp chuyển đến đây, vậy mà không hé răng nửa lời."

Lâm Phi lật tiếp một trang sách, chậm rãi nói: "Nếu không thì làm sao nghe được mấy lời bình luận 'chân thành' của cậu chứ."

Giang Cảnh Thạc: ...QAQ

Thôi rồi... đời này cậu ta đừng mong ngóc đầu lên trước mặt Lâm Phi nữa!

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Cảnh Thạc: Đại ca, em sai rồi, em không dám nữa đâu, xin tha cho em một lần QAQ

Lúc này Tiểu Ngư đang trên đường vác đao tới...

Không cần lo cho Giang Cảnh Thạc đâu, cậu ấy là người tốt mà!

Giang Cảnh Thạc: Đúng vậy! Em chỉ là một người bạn được chứng kiến tình yêu đẹp đến phát khóc của hai người họ, chỉ vậy thôi!

Editor: Tác giả phân chương lủng củng quá. Chương thì dài 1,5k chương thì dài tận 5k chữ 🤣🤣🤣 làm tui tưởng bị edit thiếu không á

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play