"Không có mà!" – Tống Tường vội vàng phủ nhận – "Tôi quý trọng mạng sống, yêu thích học hành, tôi tuyệt đối không muốn yêu sớm đâu! Còn cậu ấy à, tôi thấy cậu chắc là từng yêu sớm không ít lần rồi đấy!"

"Vậy tức là... cậu đang trách tôi không yêu sớm với cậu sớm hơn à?"

Tống Tường: ... Làm ơn đừng nói mấy lời đáng sợ kiểu đó nữa có được không!!!

Cô cẩn trọng đáp:

"Tôi không có! Tôi chỉ muốn yêu sớm với Vương Hậu Hùng và Tiết Kim Tinh thôi!"

Quý Nhạc Ngư: ... Khẩu vị của cô ta cũng nặng đấy.

"Thế cậu cứ nhìn tôi chằm chằm là sao?"

Tống Tường suy nghĩ mãi, không muốn bị cậu để ý, lại không dám nói thật, đành cắn răng bịa đại:

"Tôi chỉ thấy bạn cùng bàn của cậu trông đẹp trai quá thôi, nhưng cậu ấy nhìn lạnh lùng quá, tôi còn đang phân vân không biết có nên nhờ cậu làm cầu nối không. Vậy nên tôi mới nhìn cậu hơi lâu một chút."

Quý Nhạc Ngư: ...

Cậu nhìn Tống Tường, mắt hơi nheo lại.

Tốt lắm. Hiện tại cô ta sợ mình hay không hoặc vì sao lại sợ, đều tạm thời gác sang một bên đi.

"Cậu có hứng thú với bạn cùng bàn tôi?" – Giọng Quý Nhạc Ngư mềm hẳn xuống.

Tống Tường lặng lẽ gật đầu.

Thật ra cô vẫn không hiểu, tại sao Quý Nhạc Ngư lại xuất hiện ở đây, lại còn ngồi cùng bàn với Lâm Phi. Chẳng phải giữa hai người bọn họ, ngoài cô ra thì không nên có bất kỳ giao điểm nào sao?

Nhưng đối phương lại là Lâm Phi, là người mà cô từng thích, là chàng trai trong hồi ức học sinh của cô. Dù đã trải qua một kiếp, khi lần nữa gặp lại Lâm Phi của tuổi học trò, cô vẫn cảm thấy anh tỏa sáng như mặt trời và ánh trăng.

Kiếp trước cô từng thầm yêu Lâm Phi, từng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, nhưng bị từ chối. Sau đó, cô buông bỏ tình cảm này và đến với Thượng Vân Dương. Lâm Phi từ đó trở thành ánh trăng cô chôn giấu trong tim. Không phải tình yêu, mà như một thần tượng, một động lực để cô không ngừng tiến về phía trước.

Tống Tường chưa từng hối hận vì từng yêu Lâm Phi. Chính vì tình cảm đó, cô đã không ngừng hoàn thiện bản thân, trở thành một người tốt hơn, ưu tú hơn. Dù là quá khứ hay hiện tại, cô đều hy vọng Lâm Phi có được cuộc sống tốt đẹp nhất.

Dĩ nhiên, trọng sinh một đời, cô không định lặp lại sai lầm của kiếp trước, lại thầm yêu Lâm Phi, rồi cuối cùng vẫn đến với Thượng Vân Dương. Kiếp trước tình cảm quá rối rắm, nên kiếp này cô định đi thẳng một đường, trực tiếp ở bên Thượng Vân Dương luôn cho đỡ phiền.

Chỉ là... ai ngờ Quý Nhạc Ngư lại bất ngờ xuất hiện ở nơi vốn không nên có mặt, còn vênh váo chất vấn cô! Tống Tường thật sự bất lực, đành phải moi lại đoạn "tình đầu" của mình ra để tự cứu lấy mạng.

Cô nhìn Quý Nhạc Ngư, cố tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu:

"Ừm. Vậy... cậu có thể giới thiệu tụi tôi làm quen không?"

Quý Nhạc Ngư: ... Tôi chỉ muốn giới thiệu cô với mấy tiệm quan tài thôi.

Cậu nhìn nữ sinh trước mặt, chỉ thấy cô gan cũng to thật. Không những dám nói dối trước mặt cậu, mà còn dám công khai mơ tưởng Lâm Phi ngay trước mặt cậu luôn.

Thật đúng là... si tâm vọng tưởng.

Quý Nhạc Ngư cúi người, ghé sát lại như đang thì thầm, nhưng giọng nói lại trầm thấp và lạnh lẽo:

"Kỹ thuật nói dối của cậu cũng chẳng giỏi gì. Tôi không biết cậu sợ tôi vì lý do gì, nhưng nếu sợ, thì tốt nhất cách xa Lâm Phi ra một chút. Nếu không... tôi không ngại biến nỗi sợ của cậu thành sự thật."

Tống Tường: !!!

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, thấy gương mặt cậu chẳng có chút biểu cảm hung dữ hay đe dọa gì, ngược lại còn nở một nụ cười dịu dàng như ánh nắng. Chỉ là... giọng điệu thì lại lạnh đến rợn người.

"Nghe rõ chưa?"

Tống Tường: ...

Cô nhìn vẻ mặt ấy của cậu, càng nhìn càng cảm thấy là lạ.

Giống như... không phải cậu đang ghen vì cô thích Lâm Phi, mà là... cậu đang ghen vì cô dám thích Lâm Phi?!

Nhưng mà... Quý Nhạc Ngư đâu phải thích cô đâu nhỉ?

Tuy giờ đồng tính có thể kết hôn rồi, nhưng Quý Nhạc Ngư rõ ràng là trai thẳng mà, chẳng phải thích con gái sao?

Tống Tường do dự một chút, dè dặt hỏi:

"Vậy... nếu là Lâm Phi chủ động tiếp cận tôi thì sao?"

Quý Nhạc Ngư nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh thường:

"Cậu tự tin thật đấy."

Tống Tường: ...

"Vậy nếu tôi... vô tình tiếp cận Lâm Phi thì sao?"

Quý Nhạc Ngư khẽ cười:

"Thì là cậu thật sự rất tự tin vào khả năng chịu đựng của mình đấy."

Tống Tường: ...

Hiểu rồi. Rõ ràng là đang ghét bỏ cô, bảo cô tránh xa ra một chút.

Nhưng mà... chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ?!

Sao sau khi cô trọng sinh, cốt truyện lại rẽ sang cái hướng kỳ quái thế này?

Nó không đúng chút nào hết!

Quý Nhạc Ngư không phải chỉ là "con muỗi hút máu" đời trước của cô sao?!

Sao giờ lại như đang cùng cô đi tranh giành ánh trăng sáng?!

Tống Tường thật sự rất rối rắm.

Cô cảm thấy lần trọng sinh này... hình như sinh nhầm nơi rồi.

Sau khi cảnh cáo xong, Quý Nhạc Ngư cũng lười phí lời với cô thêm nữa, liền xoay người trở lại lớp học.

Tống Tường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn kịp quay về chỗ ngồi trước khi chuông vào tiết vang lên.

Cô thật sự rất tò mò chuyện giữa Quý Nhạc Ngư và Lâm Phi là gì.

Nghĩ đến diễn đàn trường luôn là nơi cập nhật tin đồn nhanh nhất, cô bèn dựa vào ký ức, mở diễn đàn nội bộ của trường ra.

Kết quả, vừa mới mở lên, cô liền thấy ba topic đang ghim đầu trang:

【 Ảnh tháng 9 của Phi Thần / đừng ship, cấm cp! 】

【 Ảnh tháng 9 của Ngư (Cá) mỹ nhân / đừng ship, cấm cp! 】

【 Ảnh tháng 9 của Phi Ngư!!! Ship! Ship hết cho tôi!! Mẹ nó còn không nhào vào ship!!! 】

Tống Tường: !!!

Đồng tử cô lập tức co rút dữ dội!

Thế giới này điên thật rồi!!

Bạch nguyệt quang của cô và máu con muỗi của cô... vậy mà còn có người ship CP?!!!

Thật sự đáng sợ quá đi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Tường: Không!!! Tôi không tin!!!

Tiểu Ngư: Sao vậy? CP là tụi tôi đấy, cô không hài lòng à?

Tống Tường: Đương nhiên là không hài lòng, tôi...

Tiểu Ngư mỉm cười: Tốt nhất cô nên nghĩ kỹ rồi hãy nói ~

Tống Tường: ... Chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc QAQ

Tống Tường: Cậu ta thật đáng sợ quá đi, anh ơi QAQ

―――

Editor giải thích:

“Máu con muỗi” là một cách nói châm biếm, khá mới trong cộng đồng mạng hiện nay.

👉 Ý nghĩa:

Cụm từ này dùng để chỉ một nhân vật rất nhỏ bé, không đáng kể, vô dụng hoặc bị coi thường, thường là người theo đuổi nhân vật chính nhưng không bao giờ được đáp lại, gọi là tình địch hạng xoàng, hoặc tình địch vô vọng.

💡 So sánh:

• Bạch nguyệt quang = ánh trăng trắng trong tim → người được yêu sâu đậm, lý tưởng hoá, gần như không thể thay thế.

• Máu con muỗi = nhỏ bé, yếu ớt, không có “chức năng”, chẳng có cửa so với người mình đang thích. Đôi khi còn bị fan nhân vật chính ghét cay ghét đắng vì “dám mơ mộng hão huyền”.

📌 Ví dụ: “Cái người đó á? Máu con muỗi mà đòi so với bạch nguyệt quang của tôi á? Nằm mơ giữa ban ngày à!”

Nói cách khác, “máu con muỗi” là cách mỉa mai cực kỳ thâm thúy, nhưng cũng rất hài hước, dùng để dìm hàng những nhân vật yếu thế trong tình trường hoặc những người “đi yêu sai người”.

Yếu ớt ở đây là nói về sự yếu thế trong tình trường thôi chứ thật ra Quý Nhạc Ngư không hề yếu. Nếu ẻm yếu thì đã không khiến Tống Tường sợ, bị ám ảnh rồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play