Nếu là ngày trước, nàng ắt cũng như bao cô nương khác, coi trọng danh tiết hơn sinh mệnh. Nhưng nay, sau khi trải qua thảm cảnh diệt môn đẫm máu của Hầu phủ, sao nàng có thể còn hồ đồ như xưa?
Hiện giờ, nàng đã minh bạch hơn bao giờ hết - trên đời này, không gì quý giá bằng việc còn sống.
Nhìn Trần Liễm dù đã khoác áo ngoài nhưng vẫn không giấu được sắc đỏ trên miệng vết thương rỉ máu, Khương Nhiêu lòng càng thêm kiên quyết, nhẹ giọng dò xét, mang theo đôi chút mềm mỏng cùng ý tứ dỗ dành:
“Cho ta xem một chút được không? Ta mượn bóng đêm mà tới, thật sự lo cho chàng lắm.”
Đối phương vẫn quay lưng không đáp, chỉ là ngữ khí đã có chút dao động: “Vết thương đỡ rồi.”
Khương Nhiêu thoáng thẹn, phồng má tiến thêm một bước, lúc này gần như chạm vào lưng hắn. Nàng đưa tay khẽ vòng qua eo hắn, chẳng dám dùng lực, chỉ đành khép hờ hai tay, tư thế ấy chẳng khác nào ôm lấy.
Giọng nàng mềm như tơ, khẽ khàng cầu khẩn:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT