Bắc Khuynh Vương Trần Liễm chính là đệ nhất truyền kỳ trong triều, năm xưa chỉ là một phó tướng xuất thân hàn môn dưới trướng Thần Vương, quanh năm chinh chiến nơi sa trường, huyết nhục đắp nền mới đổi lấy hôm nay hiển hách uy danh. Từ đáy bùn bò lên, từng trận gió tanh mưa máu, một thân quân công đều do máu đỏ mà thành.
Có thể thu phục được nhân vật như vậy về dưới trướng, đế nghiệp của Mục Lăng tựa hồ lại gần thêm một bước.
Khương Nhiêu gian nan chống đỡ thân thể, giọng lạnh như sương, chậm rãi hỏi ra một câu cuối cùng:
“Ngươi thật sự tin Bắc Khuynh Vương sẽ trung thành tận tụy, quyết không hai lòng?”
"Nhiêu nhi, chỉ khi binh quyền nằm trong tay thì ta mới có thể an tâm tin tưởng.”
Hai chữ “Nhiêu nhi” từng là xưng hô thân mật mà Mục Lăng thường gọi nàng, giờ nghe lại, chỉ khiến nàng sinh chán ghét.
Khương Nhiêu tâm như tro tàn nhìn nam tử trước mắt, nhất thời cảm thấy xa lạ như người dưng nước lã. Lẽ ra nàng nên sớm tỉnh ngộ, hắn là Mục Lăng - Thái tử chỉ dưới một người mà trên muôn người.
“Điện hạ.” Nàng gọi hắn lần cuối, giọng thanh lãnh như sương giá. “Ta chúc ngươi giữ được giang sơn này, nắm được binh quyền dính máu toàn tộc Khương gia.”
“Ta..." Trong mắt nàng ánh lên hận ý cháy rực: "Chỉ cầu được chết."
Thái tử lặng lẽ nhìn Khương Nghiêu, nét mặt nàng quyết tuyệt, môi trắng bệch như tuyết, dung nhan khuynh thành nhưng đầy vẻ tiều tụy yếu ớt, duy chỉ ánh mắt kia lại như ẩn chứa vạn lưỡi đao sắc bén.
Khương Nhiêu… Khương Nhiêu… Mỹ nhân như tên, phong tư khuynh thành, diễm lệ vô song, chẳng trách năm xưa vang danh đệ nhất mỹ nhân. Chỉ tiếc không biết cúi đầu, hồng nhan thì mệnh bạc.
“Ban rượu độc.”
Mục Lăng phất tay áo rời đi, chẳng thèm quay đầu lưu luyến.
"Quý nữ Khương thị, sáng danh một cõi, sinh ra để bước vào cửa cung." Câu ấy, bao đời nay thế nhân vẫn lấy làm lời tán tụng cho thân phận nữ tộc Khương thị. Lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy chua xót châm biếm đến cực điểm.
Nếu có thể sống lại một kiếp, Khương Nhiêu thề sẽ phá tan xiềng xích vô hình ấy. Dù phải gả nơi điền viên quê dã thì nàng cũng quyết không bước chân vào đế gia lạnh lùng bạc tình kia thêm lần nữa.