Khương Nhiêu chạm được vào đầu ngón tay hắn, mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm may mắn hắn không đem nàng hất văng ra ngoài.
“Trần Liễm, chàng đừng không để ý tới ta mà… Ta sợ chàng giận rồi…” Khương Nhiêu mở miệng, giọng nói mềm nhẹ, thân mình dựa vào hắn mà nũng nịu triền miên.
Trần Liễm nhướng mày, thấy nàng rõ ràng một bộ dạng lấy lòng, hắn khẽ thở dài, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Ta giận gì chứ?”
Hắn nhàn nhạt liếc mắt, mặc cho Khương Nhiêu cọ loạn y phục đã chỉnh tề của mình, một hồi lâu mới thong thả hỏi lại.
Khương Nhiêu chớp mắt, đáp lời: “Giận ta nói bậy. Người sinh ra trên đời, vốn nên lấy thiện ác làm chuẩn mực mà phân biệt, ta lại dùng mắt trần tục, chỉ nhìn vẻ ngoài, còn vọng ngôn, quả thực nông cạn.”
Nàng nói xong liền cúi đầu tự kiểm điểm, không nhìn thấy ánh mắt Trần Liễm dần trở nên sâu thẳm.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, một lúc sau chợt giơ tay, dịu dàng xoa đỉnh đầu nàng: “Vừa rồi Nhiêu Nhi nói rõ ràng như vậy, đâu có gì là nói bậy? Người, quả thực là sinh ra đã có nhiều hạng. Kẻ tiện sinh trong bùn nhơ, quỳ gối cầu thương xót; người tôn quý đứng trên mây cao, ban phát lòng từ. Nhiêu Nhi, nàng không phải nông cạn, chỉ là quá mềm lòng mà thôi. Lời nàng là thật, có gì không thể nói?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play