Đêm qua Khương Mị Nhi tỉnh lại một lần, cũng xem như đã vượt qua một kiếp, nỗi lo sinh tử tạm thời tiêu tan. Chỉ là thân thể nàng suy nhược, nhấp mấy ngụm nước, rồi lại lần nữa mê man.
Sáng sớm ngày thứ hai, lang trung trong thành lại tới xem qua, xác nhận Khương Mị Nhi không còn trở ngại, chỉ cần điều dưỡng cẩn trọng, ắt có thể khôi phục như thường.
Khương Nhiêu thấy đường tỷ chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng lo lắng, liền nảy sinh chủ ý. Lang trung ở Kiều quận sao bì được với đại phu kinh thành, huống hồ còn có ngự y trong cung. Nay Khương Mị Nhi lâm trọng bệnh, không thể qua loa sơ suất, đưa nàng trở về kinh dưỡng bệnh chính là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Hơn nữa, nhị thúc cùng nhị thẩm ngày đêm nhớ mong nữ nhi, mỗi lần trông thấy nhị thẩm, bà đều mang nét mặt u sầu, không có nửa phần rạng rỡ như xưa; nhị thúc lại càng rầu rĩ phiền muộn, tựa như người mất hồn.
Khương Nhiêu khẽ thở dài, không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ xem như làm tròn hiếu tâm của bậc hậu bối. Dù gì cũng cùng mang họ Khương, nàng sao có thể trơ mắt mà làm ngơ?
Nàng đem ý định ấy thương nghị cùng Trần Liễm. Từ đầu đến cuối mặt hắn đều u ám, hiển nhiên đối với vị đường tỷ tâm cơ này của nàng không mấy hoan hỉ. Nếu chẳng phải e ngại quan hệ giữa hai người, hắn đâu dễ buông tha cho kẻ từng khiến Khương Nhiêu tổn thương?
Hắn siết chặt chuôi kiếm, sắc mặt nghiêm nghị:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT