Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, người tốt bụng thật khó gặp. Khương Mị Nhi nghĩ đến đó, nhìn người nọ liền cảm thấy tiếc hận trong lòng - người này tâm địa lương thiện, chỉ đáng tiếc trời sinh tàn khuyết, là một người câm.
Đợi tới lúc rảnh rang, Khương Mị Nhi chủ động cùng hắn trò chuyện mấy câu. Nàng không hiểu thủ ngữ của người câm điếc, chỉ có thể dựa theo động tác tay của hắn mà đoán ý đáp lời là có hay không.
“Ta nghe Dương Kính nói, các ngươi cũng là người kinh thành? Kỳ thật ban đầu chúng ta cũng ở tại một thôn trang cách kinh thành không xa, chẳng ngờ đến Kiều quận lại có thể gặp đồng hương, trách gì nhìn đã cảm thấy thân thiết.”
Nghe nàng nói vậy, Ách đệ hơi do dự, kế đó khẽ lắc đầu.
“Ý ngươi là, ngươi không phải?” Thấy hắn dùng thủ thế phủ nhận, Khương Mị Nhi suy nghĩ một lát, trong lòng lập tức có suy đoán, “Vậy thì… chủ nhân của ngươi hẳn là người kinh thành.”
Lần này Ách đệ gật đầu. Khương Mị Nhi đưa khăn tay che miệng, khẽ cười một tiếng, sau đó trêu chọc: “Chủ nhân của ngươi quả thật thần bí. Ta đến Kiều quận cũng ba ngày rồi, vậy mà chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng cùng họ nói chuyện.”
Ách đệ chỉ khờ khạo cười, đầu óc xoay chuyển có chút chậm, không biết nên hồi đáp ra sao. Nàng cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, thấy hắn không tiếp lời, đề tài ấy rất nhanh liền bị gác lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play