Lời này vừa dứt, mọi người đều sửng sốt, mấy hộ đang chen chúc ngoài cửa vội vã tránh sang hai bên, không dám chen vào nữa. Những người khác thì nhao nhao tiến lên, khom người cảm tạ không ngớt, nhất là những nhà mang theo hài tử, cơ hồ trong khoảnh khắc liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Dương Kính đã mở lời, nhưng lữ khách sao có thể cam lòng không để lại chút bạc? Có kẻ nhất quyết muốn đưa ngân lượng, thậm chí có người còn định góp cả tiền thuê phòng đơn để đổi lấy giường lớn ngủ chung. Vốn số bạc ấy để dùng cho khách điếm trong thành, hiện tại bị ép phải rời đi, có thể toàn thân thoát nạn đã là may mắn, chút ngân lượng này đưa ra cũng chẳng thấy tiếc nuối.
Dương Kính có lòng tốt, nhưng quy củ vẫn giữ, cuối cùng chỉ nhận chút bạc vụn tượng trưng, sau đó sai tiểu nhị dùng chỗ tiền ấy đi mua thêm chăn đệm. Hôm nay người nhiều, kho hàng vốn có cũng không đủ.
Khi Trần Liễm đưa Khương Nhiêu trở về, chỉ thấy đại sảnh đã được bài trí lại khác hẳn. Quầy, bàn, ghế đều dẹp sang hai bên, bày biện ngay ngắn. Trong tiệm vắng người, chỉ có một mình Dương Kính đang bận rộn.
Thấy hai người bước vào, Dương Kính vội tiến lên chào hỏi, rồi đỏ mặt giải thích mọi sự. Khương Nhiêu vốn là người nhân hậu, nghe xong tất nhiên không nói gì, Trần Liễm lại càng chẳng buồn để tâm mấy việc vặt vãnh ấy. Hắn thấy Khương Nhiêu không so đo, liền dứt khoát không mở miệng thêm.
Thấy hai người dễ nói chuyện, Dương Kính càng thêm áy náy, bèn trịnh trọng nói: “Đêm nay tại hạ sẽ ở dưới lầu canh giữ, quyết không để bọn họ gây ồn ào, ảnh hưởng đến quý nhân nghỉ ngơi.”
Trần Liễm gật đầu, sau đó kéo Khương Nhiêu lên lầu. Nàng lặng lẽ đi theo hắn, gian nan bước đến đầu cầu thang, cuối cùng nhịn không được kéo vạt áo hắn, hạ giọng nhắc nhở, thần sắc lộ vẻ khó xử:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT