“Điện hạ nói đùa rồi. Điện hạ vốn là một mảnh hảo tâm, nay chẳng màng thân phận trữ quân, dầm sương đội gió, nửa đêm vượt giá tới đây, thực khiến thần nữ sợ hãi, sao dám nhắc tới hai chữ trách tội?”
Mục Lăng nghe nàng không oán trách, nhất thời khó nén mừng rỡ, hoàn toàn xem nhẹ trong lời nói của Khương Nhiêu ẩn chứa nhắc nhở cùng trào phúng.
Uy nghi trữ quân… nay hắn còn có sao?
Nàng đã nói đến mức ám chỉ rõ ràng như thế, lại không ngờ Mục Lăng trơ mặt đưa ra thỉnh cầu: “Nhiêu nhi, hiện giờ ta thật lòng muốn gặp nàng một lần. Nhưng nàng yên tâm, ta chỉ đứng ngoài cửa, xa xa liếc nhìn một cái là được, tuyệt chẳng thất lễ tới gần. Nhiêu nhi có thể ưng thuận cho ta một thỉnh cầu nhỏ bé này được không?”
Mục Lăng tràn trề mong chờ. Hắn thực quá muốn tận mắt nhìn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, vóc dáng yểu điệu như liễu của nàng. Giờ phút này bên ngoài lạnh buốt thấu xương, gió bắc gào thét không ngừng, thân thể hắn cũng bị gió thổi đến có chút phát lạnh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Khương Nhiêu đang ở ngay gần đây, nằm kiều mị trên giường nệm cách đó không xa, hắn liền cảm thấy lồng ngực như bừng lên hơi ấm, không còn thấy rét nữa.
Chỉ là, hắn đã kiên nhẫn chờ đợi, mà bên trong vẫn thủy chung không có hồi âm.
Rốt cuộc nhịn không được sốt ruột, nửa ngày sau lại cất tiếng hỏi: “Nhiêu nhi? Ta có thể đi vào không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play