— Giang Tri Ngư đáng ghét, con bệnh rồi mà cậu còn chạy ra ngoài ăn chơi trác táng.
— Nhưng cậu quả thật đã ở bệnh viện với nhóc rất lâu, trọn một buổi sáng, thêm một buổi trưa, rồi lại thêm một buổi chiều!
Lục Ngạo cố ý tách riêng buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều ra để nói, như vậy sẽ làm Giang Tri Ngư ở bên nhóc lâu hơn.
Thật ra… Giang Tri Ngư cũng không phải đặc biệt đáng ghét.
Nhóc tự nhủ trong lòng, nếu Giang Tri Ngư có thể về kịp trước mười hai giờ đêm nay nhóc sẽ tha thứ cho Giang Tri Ngư, và cho cậu một vạn tệ tiền dưỡng lão mỗi tháng.
Nếu Giang Tri Ngư không về kịp, cứ trễ một tiếng là trừ một tệ, trừ đến khi hết thì thôi!
Lục Ngạo còn muốn thiết lập chế độ “chấm công dưỡng lão”.
Giả sử tiền dưỡng lão cơ bản của Giang Tri Ngư là một vạn tệ mỗi tháng, trên cơ sở đó Giang Tri Ngư ở bên nhóc một tiếng, nhóc sẽ thưởng cho Giang Tri Ngư một nghìn tệ.
Thưởng không giới hạn, nếu Giang Tri Ngư ở bên nhóc hai mươi bốn giờ một ngày, thì cậu có thể nhận được hai vạn bốn nghìn tệ.
Giang Tri Ngư chắc chắn sẽ thích chế độ này, ngày nào cũng ở bên nhóc, dù có đi hộp đêm quán bar cũng phải mang nhóc theo.
Khụ khụ, đương nhiên, bản thân Lục Ngạo tuyệt đối không thể nào đến những nơi như vậy!
Tuy chưa kiếm được tiền, nhưng Lục Ngạo đã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp trong lòng cho ba rồi.
Đến cả trò chơi xếp hình nhóc cũng không chơi, tay nhỏ chống cằm như một nhà tư tưởng, sung sướng ảo tưởng về cuộc sống tươi đẹp được Giang Tri Ngư kề cận chăm sóc.
Xin đừng hiểu lầm.
Nhóc chỉ muốn thuê Giang Tri Ngư ở bên cạnh chăm sóc mình thôi.
Bản chất đây là một mối quan hệ thuê mướn, chứ không phải quan hệ cha con.
Nhóc vẫn chưa tha thứ cho Giang Tri Ngư…
Lời còn chưa dứt, một tiếng động nhẹ vang lên, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Dòng suy nghĩ của Lục Ngạo bị cắt ngang, nhóc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Giang Tri Ngư đeo một chiếc ba lô, khoanh tay tựa vào khung cửa.
Mắt Lục Ngạo sáng lên, nhưng rất nhanh nhóc lại điều chỉnh biểu cảm, nén khóe miệng đang cong lên xuống.
Giang Tri Ngư bước vào: “Nè con, ba đứng ngoài nhìn con nãy giờ, sao con lúc khóc lúc cười thế? Mặt bị co giật à?”
“Có một chút.” Lục Ngạo tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng nhóc đang nghĩ đến cậu.
Giang Tri Ngư xoa xoa cái má nhỏ của nhóc: “Thế bây giờ thì sao?”
“Đã ổn rồi.” Lục Ngạo đẩy tay cậu ra, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: "Ba đi đâu vậy?”
“Về nhà dọn đồ, ba cũng phải thay quần áo mà.”
Sáng nay khi ông Trương về, ông ấy chỉ dọn quần áo và đồ chơi của Lục Ngạo cùng với quần áo của bản thân, đương nhiên ông ấy không tiện động vào đồ của Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư đành phải đợi Lục Ngạo ngủ rồi, nhờ ông Trương qua trông nhóc, tự mình về nhà một chuyến.
“Ừm.” Lục Ngạo hiểu rồi.
Xem ra là nhóc đã hiểu lầm rồi, Giang Tri Ngư không hề đi ăn chơi trác táng.
Giang Tri Ngư đặt chiếc ba lô mang theo vào phòng bệnh phụ bên cạnh.
Lục Ngạo chợt nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Ba có mang cho con đôi dép không kêu không?”
“Hả? Ba quên mất!” Nghe nhóc nói vậy, Giang Tri Ngư mới chợt nhớ ra, quay đầu lại, vẻ mặt áy náy nhìn nhóc: "Xin lỗi nhé bé cưng.”
Lục Ngạo vẻ mặt bất lực.
Giang Tri Ngư nói chuyện thì thôi đi, còn giả vờ đáng yêu nữa.
Nhóc quay mặt đi nhìn đôi dép nhựa nhỏ đang để dưới đất.
Xem ra còn phải mang thêm mấy ngày nữa.
Giang Tri Ngư đặt đồ xong, rửa tay rồi mới đi về phía giường bệnh.
Cậu thấy bộ xếp hình đang đặt trên giường: “Con đang chơi xếp hình à?”
“Không có.” Lục Ngạo theo bản năng đưa bộ xếp hình ra xa một chút: "Cái loại đồ chơi trẻ con này, con không thèm chơi.”
Giang Tri Ngư cười cười, cầm lấy bộ xếp hình: “Vậy ba làm rối lên nhé, con thử xem có xếp lại được không.”
“Mới không thèm, con…”
“Con sợ rồi.”
“Con không sợ!” Lục Ngạo thề thốt: "Ba cứ làm rối lên đi!”
Giang Tri Ngư đưa bộ xếp hình đã bị làm rối cho nhóc, Lục Ngạo chỉ liếc nhìn một cái, chưa đến ba phút đã xếp xong.
“Wow, ghê vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy lần này ba sẽ quay lưng lại làm rối nhé, con không được nhìn trộm.”
“Cứ tự nhiên! Mấy chuyện lén lút, con không thèm làm!”
Lần thứ hai, Giang Tri Ngư quay lưng lại làm rối bộ xếp hình, Lục Ngạo lại hoàn thành sớm hơn.
“Thật sự giỏi vậy luôn? Không được, làm lại lần nữa, lần này ba sẽ bấm giờ.”
“Cứ việc!”
Một bộ xếp hình chín ô rất đơn giản, rất bình thường, hai ba con ngồi lại với nhau chơi gần một tiếng đồng hồ.
*
Khi Giang Tri Ngư quay về, đã gần năm giờ chiều rồi.
Cậu tiếp quản công việc của ông Trương, chơi đồ chơi cùng Lục Ngạo.
Còn ông Trương thì đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Đến sáu giờ tối, khắp nơi đều thoang thoảng mùi thức ăn từ các nhà.
Bữa tối của họ cũng đã sẵn sàng.
Mì sợi thô tự làm thơm lừng, nóng hổi, mềm mại, ăn kèm với trứng xào cà chua tươi ngon vừa mới xào xong.
Dùng đũa trộn đều, để mỗi sợi mì đều thấm đẫm nước sốt cà chua đậm đà, cắn một miếng, sợi mì dai dai, trứng xốp nhẹ hơi cháy cạnh, và vị chua ngọt của cà chua lan tỏa khắp nơi.
Lục Ngạo quàng cái yếm ăn hình Cừu Lười, tay cầm đũa trẻ em hình cỏ xanh– bộ dụng cụ ăn kèm với thìa bánh kem hình cỏ xanh, lại ăn thêm hai tô lớn.
Ngon quá! Ngon hơn cả món Tây!
Ăn tối xong, Lục Ngạo lại xem nửa tiếng 'Thời sự buổi tối', ông bác sĩ và y tá đến kiểm tra sức khỏe cho nhóc.
Quy trình giống như buổi trưa.
Nhưng lần này, họ không còn dùng cái giọng điệu khoa trương dỗ trẻ con để nói chuyện với nhóc nữa.
Lần này họ nói chuyện với nhóc như thể nói chuyện với người lớn, ngắn gọn súc tích chỉ dẫn nhóc nên làm gì.
Lục Ngạo vẫn thích kiểu kiểm tra này hơn, lần kiểm tra buổi sáng làm nhóc nổi hết da gà, mãi không hết.
Chỉ là không biết tại sao họ lại đột nhiên thay đổi cách kiểm tra, có lẽ là… có người đã đặc biệt nhắc nhở họ rồi chăng.
Giang Tri Ngư khoanh tay đứng ở vòng ngoài cùng, vẻ mặt buồn cười nhìn Lục Ngạo.
Kiểm tra xong, ông bác sĩ cất ống nghe, vẫn là những lời dặn dò tương tự.
Nhưng lần này ông không nói với Giang Tri Ngư, mà trực tiếp nói với Lục Ngạo.
“Cháu bé, tình trạng của cháu đã ổn định hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ. Buổi tối không khỏe phải nói với ba, hoặc bấm nút đầu giường nhé.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn.”
Lục Ngạo khẽ gật đầu, lại đưa tay về phía ông bác sĩ.
Ông bác sĩ nhíu mày, phản ứng một lúc thăm dò nắm lấy tay nhóc.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, lay động lên xuống, Lục Ngạo nghiêm mặt nói: “Cảm ơn bác sĩ đã vất vả, mai gặp.”
Ông bác sĩ cúi người, khí chất kém xa Lục Ngạo: “Không… không vất vả đâu ạ, ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi sẽ đến thăm ngài.”
Ông còn vô thức dùng kính ngữ.
Khi rời khỏi phòng bệnh, ông bác sĩ gãi đầu, bước chân lảo đảo, cả người trông như đang lơ mơ.
Đứa bé này sao lại như người lớn thế nhỉ? Lần này thật sự làm ông không biết phải làm sao.
Chóng mặt quá, cảm giác lời nói và hành động không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Giang Tri Ngư cuối cùng cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, xoa cái đầu nhỏ của Lục Ngạo: “Bé cưng, con luyện được Hóa Cốt Miên Chưởng từ khi nào vậy? Chú bác sĩ suýt nữa bị con nắm choáng váng rồi.”
Lục Ngạo mặt nhỏ nghiêm nghị, nói thật: “Đây là lễ nghi xã giao cơ bản nhất.”
“Sao con chẳng có tí tế bào hài hước nào vậy?”
Lục Ngạo không nói gì, trực tiếp đưa tay về phía Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư khó hiểu, cũng thăm dò đưa tay về phía nhóc: “Cũng muốn bắt tay với ba à? Con muốn nắm ba choáng váng luôn sao?”
Lục Ngạo bất lực đỡ trán: “Gần đến giờ rồi, đưa thuốc buổi tối cho con.”
“Ồ.” Giang Tri Ngư rụt tay lại, đưa viên thuốc nhỏ màu xanh cho nhóc: "Lần đầu tiên ba thấy nhóc con nào chủ động đòi uống thuốc đấy.”
Lục Ngạo trực tiếp ném viên thuốc vào miệng, mặt không biểu cảm nuốt xuống: “Con còn có thể ăn thêm một trăm viên nữa.”
“Không được lừa ăn lừa uống đâu.”
“…”
Lục Ngạo giật khóe miệng.
Giang Tri Ngư, thật hài hước, cả người đều là tế bào hài hước.
Uống thuốc xong nghỉ ngơi một lát, Giang Tri Ngư liền dẫn Lục Ngạo vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Giang Tri Ngư cầm vòi sen, ngồi xổm trước cái chậu nhỏ, đổ nửa chậu nước ấm vào.
Cậu dùng tay thử nhiệt độ nước, thấy vừa đủ rồi thì tắt vòi sen, tiện miệng hỏi: “Con muốn tự tắm hay ba giúp con tắm?”
Giang Tri Ngư vừa hỏi vừa quay đầu lại, thấy Lục Ngạo hai tay che cổ áo, vẻ mặt đề phòng đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, liền lập tức hiểu ra.
Tổng tài bá đạo muốn tự tắm!
Tổng tài bá đạo tuyệt đối không thể bị người khác nhìn thấy hết, dù là ba cũng không được!
“Vậy con tự tắm đi.” Giang Tri Ngư dặn dò nhóc: "Hôm nay không đổ mồ hôi nhiều, cũng không ra ngoài, không cần tắm quá kỹ, cứ lau qua loa là được rồi, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, con biết vắt khăn không?”
“Đương nhiên.”
“Được, ba ở ngoài cổ vũ con!”
“Không cần.”
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Lục Ngạo xắn tay áo lên, ngồi xổm trước cái chậu nhỏ.
Nhóc vớt khăn vắt khô thật mạnh rồi rửa mặt trước.
Ngoài cửa vọng vào giọng nói “làm màu” của Giang Tri Ngư: “Cố lên, cố gắng lên, tắm phải mạnh mẽ vào!”
Lục Ngạo dùng khăn che mặt, cố gắng trốn tránh hiện thực.
Ba của nhóc sao lại có thể trẻ con đến mức này chứ?
Im lặng năm giây, Lục Ngạo mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu, cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân.
Nhóc bây giờ lùn tịt một cục, lau khắp người cũng chưa đến ba phút.
Lau người xong, nhóc liền đi đến giá treo quần áo, mặc quần áo vào.
Giang Tri Ngư cố ý đặt quần áo ở giá thấp nhất, nhóc vừa đưa tay lên là có thể lấy được.
Bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ và cả cái quần lót nhỏ hình quái vật nữa.
Lục Ngạo một hơi nhắm mắt lại, mặc quần áo vào rồi kéo cửa nhà vệ sinh ra.
Giang Tri Ngư đang đợi ở cửa, thấy nhóc ra mới vỗ tay hoan nghênh: “Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh dũng sĩ tắm rửa khải hoàn!”
Lục Ngạo cố gắng nén khóe miệng, ngẩng cao đầu đi ngang qua Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư xoa xoa sau gáy nhóc, xác nhận nhóc không làm ướt tóc, liền bảo nhóc lên giường ngủ.
Lục Ngạo lại nói với cậu ấy: “Con không buồn ngủ, ban ngày ngủ lâu quá rồi.”
Giang Tri Ngư cố ý hỏi: “Thế thì làm sao bây giờ? Con còn muốn chơi xếp hình không?”
“Không muốn, con không muốn chơi, giống như buổi trưa ấy— ”
Lục Ngạo trèo lên giường bệnh, đắp chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, giọng nói lại rất nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vỗ con.”
“Ồ— ” Giang Tri Ngư cố ý kéo dài giọng: "Muốn ba vỗ con à? Vậy con nói ‘Ba đẹp trai quá’ đi.”
Lục Ngạo hít sâu một hơi, kéo chăn lật người lại, quay lưng về phía cậu: “Con tự ngủ.”
Giang Tri Ngư cười đuổi theo, vỗ vỗ lưng nhóc, còn hát ru cho nhóc: “Bé ngủ đi, bé ngủ đi— ”
Lục Ngạo bịt tai dũng cảm tố cáo: “Đừng hát nữa! Giang Tri Ngư, ba hát lệch tông rồi! Con muốn nghe nhạc cổ điển!”
“Không có nhạc cổ điển, nhưng ba có thể dùng giọng opera hát ru cho con.” Giang Tri Ngư hát càng hăng say hơn: "Ô ô— Ba ru con ngủ— ”
Trong tiếng hát sói gào của ba, Lục Ngạo…
Lại một lần nữa thành thật ngủ thiếp đi.
Lời nguyền… đây nhất định lại là lời nguyền…
Giang Tri Ngư là một pháp sư.
*
Mãi mới dỗ được Lục Ngạo ngủ, Giang Tri Ngư thở phào nhẹ nhõm vươn vai đứng dậy.
Cậu mò mẫm trong bóng tối ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi sang phòng bệnh phụ bên cạnh.
Hai phòng rất gần nhau, Lục Ngạo có động tĩnh gì vào buổi tối, cậu sẽ nhanh chóng phát hiện ra.
Y tá buổi tối cũng sẽ đến kiểm tra phòng, đo nhiệt độ cho Lục Ngạo.
Cho nên không cần quá lo lắng.
Giang Tri Ngư đi vào phòng tắm tắm nhanh một cái rồi nằm vật ra giường, vùi mình vào trong chăn.
Mệt cả ngày rồi, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút.
Cậu cầm điện thoại lên, nhìn một cái.
Lúc hơn tám giờ gần chín giờ, Lục Hành Uyên đã gửi tin nhắn cho cậu, nói máy bay đã đến sân bay rồi, bây giờ hắn sẽ lập tức đi xe về, hành trình ước tính còn hơn một tiếng nữa.
Cho nên Lục Hành Uyên bảo cậu không cần đợi mình, cứ ngủ trước đi.
Giang Tri Ngư gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng cho hắn, rồi mở ứng dụng video, lướt xem mèo con chó con.
Nhưng cậu ấy thực sự quá mệt rồi, lướt chưa được hai video, mắt đã nhắm lại, tay cũng buông xuống.
Điện thoại tự động tắt màn hình, Giang Tri Ngư nằm trên giường, ngủ một giấc say sưa.
Không biết đã qua bao lâu.
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật tĩnh lặng.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng—
Cọt kẹt—
Giang Tri Ngư bực bội đạp chân xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Tiếng động gì vậy? Ai thổi kèn harmonica giữa đêm khuya thế này?
Ngay sau đó—
Cọt kẹt— chíp chíp—
Cọt kẹt— chíp chíp—
Giang Tri Ngư càng bực hơn.
Vịt con từ đâu ra vậy? Bệnh viện sao lại có…
Giây tiếp theo, Giang Tri Ngư bật dậy khỏi giường.
Không đúng, đây hình như không phải kèn harmonica, cũng không phải vịt con, đây là “giày kêu chíp chíp” của Lục Ngạo!
Cậu vội vàng xuống giường, chạy ra ngoài phòng bệnh.
Trong phòng bệnh tối om, một ngọn đèn nhỏ đang sáng.
Lục Ngạo từng bước một cọt kẹt, trước tiên đi đến cạnh vali, tìm thấy sách tranh và bút màu nước mà ông Trương mang đến, sau đó cầm đồ vật đi đến cạnh bàn trà ngồi xuống viết vẽ.
Giang Tri Ngư đứng ngoài cửa muốn đi vào, nhưng lại sợ Lục Ngạo đang mộng du, mình tự tiện xông vào sẽ làm Lục Ngạo giật mình.
Tuy nhiên…
Lục Ngạo cũng quá nghe lời.
Cậu chỉ nói với nhóc một lần, không được đi chân trần trên sàn nhà.
Lục Ngạo liền ghi nhớ trong lòng, ngay cả khi mộng du cũng không quên mang dép.