Nửa tiếng sau.

“Kính chào quý vị khán giả, chương trình Thời sự buổi trưa hôm nay xin được khép lại tại đây. Hẹn gặp lại quý vị vào cùng giờ này ngày mai.”

“Teng teng teng—”

Trong tiếng nhạc du dương, người dẫn chương trình trên TV cúi đầu, nghiêm túc sắp xếp lại bản tin.

Bên ngoài TV, Lục Ngạo lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị đưa tay chỉnh lại cổ áo đồ ngủ.

Giang Tri Ngư ngồi trên ghế sofa cạnh giường bệnh chống cằm, vẻ mặt khó hiểu nhìn nhóc.

Không phải.

Nếu cậu không nhớ nhầm, thì cái nhóc… vị nhóc này, chỉ ngồi trước TV xem một buổi thời sự trực tiếp thôi mà, nhóc ấy đâu có chui vào trong TV để gặp gỡ các vị lãnh đạo quốc gia đâu?

Thế thì nhóc đang làm gì vậy?

Ánh mắt khinh thường quá rõ ràng bị Lục Ngạo nhận ra.

Nhóc quay đầu lại, liếc nhìn Giang Tri Ngư một cái, dùng ánh mắt chất vấn cậu—

Ba làm gì đấy?

Giang Tri Ngư cười cười, đổi tay chống cằm hỏi: “Con yêu, con có muốn đi kiểm tra chỉ số thông minh không?”

Lục Ngạo nhíu mày hỏi ngược lại: “Trước đây chưa kiểm tra sao?”

Nhóc nhớ kiếp trước khi vừa tròn ba tuổi, nhóc đã được đưa đi kiểm tra chỉ số thông minh rồi.

Đương nhiên không phải nhóc còn nhớ những ký ức đó, mà là sau khi lớn lên, nhóc từng nhìn thấy bản báo cáo kiểm tra lúc đó ở nhà.

Trên bản báo cáo có thông tin cơ bản của nhóc, bao gồm tên, giới tính và tuổi khi được kiểm tra.

Báo cáo cho thấy khi nhóc ba tuổi một tháng, chỉ số thông minh đã đạt đến con số đáng kinh ngạc: 140!

Không biết là ai dùng bút dạ màu đỏ tươi, viết nguệch ngoạc năm chữ lớn “Nhà có thần đồng nhỏ” bên cạnh điểm số kiểm tra, lại dùng khung ảnh mạ vàng đóng khung bản báo cáo treo ở lối vào, trưng bày ngang hàng với những bức danh họa thế giới đắt tiền.

Dù là chủ nhà hay khách, chỉ cần đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy ngay.

Lục Ngạo đương nhiên cũng thấy.

Nhưng sau này, trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Ngạo.

Vào một đêm khuya nọ, Lục Ngạo mười ba tuổi, đang ở tuổi dậy thì giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, vớ lấy gậy bóng chày đập tan mọi thứ trong nhà.

Cứ thế, bản báo cáo kiểm tra đó cùng với khung ảnh vỡ tan, biến mất trong đống đổ nát, không bao giờ tìm thấy nữa.

Đây cũng là lý do Lục Ngạo sau khi trọng sinh, không cố tình giả ngốc giả khờ.

Nhóc là thần đồng ba tuổi mà, biểu hiện trưởng thành một chút, rất bình thường phải không?

Lục Ngạo không tự chủ ngồi thẳng hơn, hiểu rõ nhìn Giang Tri Ngư.

Bây giờ xem ra, cái người viết “Nhà có thần đồng nhỏ” và đóng khung bản báo cáo kia, chắc chắn là Giang Tri Ngư.

Cậu thật sự rất thích khoe khoang!

Tuy nhiên một nhóc con có chỉ số thông minh cao như vậy, quả thực cũng rất đáng để khoe khoang đấy chứ.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Giang Tri Ngư cười đáp: "Trước đây có kiểm tra rồi nhưng ba thấy con lại thông minh hơn, có muốn đi kiểm tra lại xem có tiến bộ không?”

“Vậy được thôi.” Lục Ngạo miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy đợi con khỏi bệnh, ba sẽ đưa con đi.” Giang Tri Ngư cầm điều khiển, tắt TV: "Gần đến giờ uống thuốc rồi, uống thuốc trước đã.”

“Ừm.”

Giang Tri Ngư rót cho Lục Ngạo một cốc nước ấm, để nhóc tự cầm, rồi lấy ra thuốc mà bác sĩ đã kê.

Lục Ngạo còn quá nhỏ, bác sĩ không dám kê quá nhiều thuốc nặng, chỉ có một viên thuốc nhỏ, bên ngoài còn bọc lớp đường màu xanh lá cây.

Giang Tri Ngư nhắc nhở nhóc: “Đây là thuốc, không phải kẹo. Không được ngậm mãi trong miệng, phải nuốt một hơi xuống.”

“Con biết.” Lục Ngạo đưa tay nhận viên thuốc, bỏ vào miệng, uống một ngụm nước, ngẩng đầu lên là nuốt luôn.

“Ba kiểm tra xem nào. A—”

Lục Ngạo mặt không biểu cảm há miệng ra.

Giang Tri Ngư nhìn kỹ, xác nhận nhóc đã nuốt thuốc xuống, mới đỡ cằm nhóc, bảo nhóc ngậm miệng lại.

Bác sĩ dặn dò Lục Ngạo cần nghỉ ngơi nhiều, ngủ nhiều.

Nhưng nhóc vừa uống thuốc xong, không thể nằm xuống ngay được.

Giang Tri Ngư liền dẫn nhóc cùng dọn dẹp hành lý.

Ông Trương đi ra ngoài một chuyến, vừa phải về nhà dọn đồ vừa phải đi chợ mua thức ăn, vội vàng hấp tấp, ông cũng không kịp xem kỹ, tiện tay túm lấy hai cái vali lớn rồi mang đến.

Một vali đựng quần áo của Lục Ngạo, vali còn lại thì đựng đồ chơi của Lục Ngạo.

Giang Tri Ngư mở vali, lấy hết quần áo ra, cùng Lục Ngạo sắp xếp, tiện thể để nhóc tự quyết định ngày mai mặc gì.

Lục Ngạo im lặng, lục lọi trong đống quần áo.

Một chiếc áo thu họa tiết ngựa vằn.

Một chiếc quần thu in đầy hình Snoopy.

Một bộ yếm màu vàng trứng gà họa tiết trứng ốp la.

Giang Tri Ngư mong đợi nhìn nhóc, hỏi: “Thế nào? Muốn mặc bộ nào?”

Lục Ngạo mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, không nói gì.

Giang Tri Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Mấy bộ này con đều thích lắm hả, không quyết định được sao?”

Lục Ngạo hít sâu một hơi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Xin hỏi, Giang Tri Ngư, con có thể mặc đồ bệnh nhân không?”

Nụ cười của Giang Tri Ngư cứng lại.

Bảo nhóc lễ phép thì nhóc lại gọi thẳng tên ba.

Bảo nhóc không lễ phép, nhóc lại biết thêm từ “xin hỏi”.

“Áo ngựa vằn cũng giống đồ bệnh nhân mà, đều là sọc dọc đấy.”

“Không muốn, giống đồ tù nhân.”

“Sao lại giống đồ tù nhân chứ? Trên đó đâu có số đâu.”

“Có số là đại diện cho việc đã bị bắt vào và đánh số rồi!”

“Đúng rồi, đồ tù nhân thì phải đánh số chứ, không thì sao mà ra sân?”

“Quạc quạc quạc!”

“Chíp chíp chíp!”

—Ông nói gà bà nói vịt.

Hai ba con nói chuyện hồi lâu, cũng chẳng hiểu cái “đồ sọc” trong miệng đối phương rốt cuộc là đồ gì.

Cuối cùng Lục Ngạo đứng dậy khỏi giường bệnh, vung tay nhỏ.

“Lục Ngạo tôi cả đời hành sự, quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính! Dù sao tôi cũng không mặc đồ tù nhân!”

Giang Tri Ngư bị hành động đột ngột của nhóc làm giật mình, hai tay ôm ngực, liên tục lùi lại.

Lục Ngạo nói xong nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu.

“Ba sao thế?”

“Sợ bị con húc nha.”

Giang Tri Ngư hắng giọng, lấy lại vẻ uy nghiêm của một người ba: “Con chắc chứ?”

Lục Ngạo mạnh mẽ gật đầu: “Chắc chắn.”

“Vậy ba đi hỏi y tá trực, con dọn dẹp quần áo trước đi.”

“Được.”

Giang Tri Ngư quay người đi ra ngoài, Lục Ngạo lại ngồi xuống giường bệnh, nhắm mắt lại, gấp quần áo gọn gàng nhét lại vào vali.

Giang Tri Ngư, gu của ba…

Thôi, câu này nhóc đã nói đến mệt rồi.

Không lâu sau, Giang Tri Ngư cầm một bộ đồ bệnh nhân trẻ em quay lại.

“Đây, đồ bệnh nhân con muốn đây, con tự thay được không?”

“Được.”

Lục Ngạo nhận lấy quần áo nhảy xuống giường bệnh, vừa định đi vào nhà vệ sinh thì bị Giang Tri Ngư gọi lại.

“Mang dép vào, không được đi chân trần trên đất. Lát nữa côn trùng nhỏ bò theo kẽ ngón chân con lên, chui vào cổ họng con, cù lét con, làm con ‘khụ khụ khụ’.”

Nhóc trông giống trẻ ba tuổi lắm à?

Ồ, nhóc không giống, nhóc bây giờ chính là trẻ ba tuổi.

Lục Ngạo thở dài quay đầu lại.

Nhóc nhớ, lúc trước nhóc đi vệ sinh, thấy dưới đất có một đôi dép dùng một lần, bây giờ chắc vẫn còn ở đó.

Đúng lúc này, Giang Tri Ngư lấy ra một túi chống bụi được niêm phong từ trong vali.

“Ông Trương thật cẩn thận, ngay cả dép cũng mang theo. Đi đôi này nè con.”

“Ừm.”

Lục Ngạo trơ mắt nhìn Giang Tri Ngư từ trong túi chống bụi lấy ra một đôi dép nhựa nhỏ.

Loại yêu thích nhất của trẻ 0-5 tuổi.

Màu đỏ xanh kinh điển.

Chân trái Ultraman, chân phải quái vật nhỏ.

Lục Ngạo quay người bỏ đi: “Con muốn đi dép dùng một lần.”

“Không được.” Giang Tri Ngư đưa tay túm lấy cổ áo nhóc, trực tiếp kéo nhóc về: "Dép dùng một lần to quá, đế cũng không dày, con đi dễ bị ngã, ba vừa vứt đi rồi, vẫn là đi đôi của chúng ta đi.”

Lục Ngạo ngẩng đầu, hỏi: “Lần này không có chỗ thương lượng sao?”

Giang Tri Ngư dứt khoát từ chối: “Không có.”

“Dừng tay—”

Trong tiếng la hét phản đối của Lục Ngạo, Giang Tri Ngư luồn hai tay qua nách nhóc, nhấc bổng nhóc lên.

“Giang Tri Ngư, ba đang làm gì thế? Thật là quá đáng!”

Giang Tri Ngư nâng nhóc lên, để hai chân nhóc nhắm thẳng vào đôi dép nhỏ, rồi trực tiếp đặt xuống.

Chỉ nghe thấy tiếng “cọt kẹt—” một tiếng, cả thế giới đều im lặng.

Giang Tri Ngư sững sờ, Lục Ngạo cũng sững sờ.

Giây tiếp theo, hai ba con đồng thời phản ứng lại.

Giang Tri Ngư cố gắng giải thích: “Đôi này là ‘giày kêu chíp chíp’, ông Trương có thể không hiểu, tiện tay lấy đại một đôi.”

Lục Ngạo vùng vẫy dữ dội hơn: “Cái gì mà ‘giày kêu chíp chíp’, ‘giày kêu ồ ồ’? Con không muốn! Buông con ra!”

“Chỉ có đôi dép này thôi, không sao đâu, ở đây đâu có ai khác đâu.”

“Không muốn!”

“Lục Ngạo, ba đếm đến ba, mang dép vào.”

Lục Ngạo ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Giang Tri Ngư, theo bản năng đáp một tiếng: “Con tự mang.”

Cái áp lực từ sâu trong huyết mạch đó, lại một lần nữa kiểm soát nhóc.

Lục Ngạo nhắm mắt lại, cắn răng, hạ quyết tâm.

Khoảnh khắc chân trái đặt xuống, cọt kẹt—

Khoảnh khắc chân phải đặt xuống, chíp chíp—

Lục Ngạo từng bước một, đi về phía nhà vệ sinh.

Cọt kẹt— chíp chíp—

Nhóc đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, bắt đầu thay quần áo.

Ba giây sau, trong nhà vệ sinh lại vang lên tiếng gầm giận dữ của nhóc—

“A!”

Tại sao cái quần lót tứ giác nhỏ của nhóc cũng là Ultraman chứ?

Giang Tri Ngư, tôi hận ông cả đời!

 * 

Mặc dù là đồ bệnh nhân trẻ em, nhưng đối với Lục Ngạo mà nói vẫn hơi rộng.

Nhóc cần phải xắn tay áo và ống quần lên, gấp hai lần mới vừa vặn.

Thay quần áo xong đi ra, hai ba con như đang giận dỗi, không ai nói chuyện với ai.

Ước chừng thời gian đã đủ, viên thuốc đã vào bụng, Giang Tri Ngư liền bảo Lục Ngạo nằm xuống ngủ.

Lục Ngạo vốn định nói buổi sáng nhóc đã ngủ quá lâu, buổi trưa chắc chắn không ngủ được.

Chi bằng làm gì đó có ý nghĩa hơn, ví dụ như để nhóc một mình một lát, suy nghĩ về cuộc đời.

Thế nhưng Lục Ngạo nằm thẳng trên giường bệnh, Giang Tri Ngư ngồi bên cạnh giường.

Cách lớp chăn mềm mại, tay Giang Tri Ngư nhẹ nhàng đặt lên ngực nhóc, vỗ nhịp nhàng từng cái một.

Cơn buồn ngủ mà kiếp trước Lục Ngạo uống thuốc an thần cũng không thể tạo ra, giờ đây như thủy triều ập đến, bao vây lấy nhóc.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng của Lục Ngạo là—

Lời nguyền! Đây nhất định là lời nguyền!

Giang Tri Ngư đã yểm bùa nhóc rồi, nhóc tuyệt đối không thể để Giang Tri Ngư… đạt được ý đồ…

zzz…ZZZ…

Lục Ngạo cứ thế ngủ thiếp đi.

 * 

Có lẽ vì vừa mới trọng sinh, có lẽ vì bệnh tật làm nhóc buồn ngủ.

Lục Ngạo ngủ rất sâu.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai nhóc bỗng nhiên vang lên giọng của quản gia Trương.

“Cậu chủ nhỏ? Cậu chủ nhỏ có thể dậy rồi, bây giờ ngủ lâu quá, tối lại không ngủ được đâu.”

Lục Ngạo theo bản năng lật người, vẫy vẫy tay: “Quản gia Trương, ông thật là không có quy củ…”

Lời chưa dứt, Lục Ngạo chợt bừng tỉnh bật dậy khỏi giường.

Nhóc bây giờ không phải là tổng tài bá đạo Lục Ngạo hai mươi tám tuổi, nhóc là nhóc con ba tuổi.

Lục Ngạo quay đầu nhìn quản gia Trương.

Quản gia Trương đang ngồi cạnh giường bệnh, chính là vị trí mà Giang Tri Ngư thường ngồi.

Có lẽ là nhóc nói quá nhỏ, hoặc có lẽ quản gia Trương đã đến tuổi trung niên, hơi nặng tai. Tóm lại mặt mũi quản gia Trương vẫn bình thường, dường như không hề nhận ra có gì bất thường.

Lục Ngạo thở phào nhẹ nhõm, quản gia Trương dẫn nhóc vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt, tỉnh táo lại một chút.

Vệ sinh xong, uống một cốc nước ấm, quản gia Trương lại lấy đồ chơi ra cho nhóc chơi.

Lục Ngạo tiện tay cầm một bộ xếp hình trượt, phá ra rồi xếp lại, xếp lại rồi lại phá ra.

Nhóc vừa chơi xếp hình, vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Trưa nay nhóc đã xem thời sự buổi trưa, cũng đại khái nắm rõ các ngành công nghiệp mới nổi và tình hình thế giới hiện tại.

Nhóc đã đặt ra ba mục tiêu cho lần trọng sinh này—

Thứ nhất nhóc phải ăn thật nhiều, chăm chỉ rèn luyện, cố gắng lớn nhanh cao lớn, ít nhất không thể để Giang Tri Ngư cứ xách đi xách lại như vậy nữa.

Thứ hai phải dưỡng sức, âm thầm phát triển, dù là chơi chứng khoán hay làm hacker máy tính, nhóc đều có thể thử.

Thứ ba cho đến hiện tại, Giang Tri Ngư đối xử với nhóc cũng không tệ. Nhóc có thể báo đáp Giang Tri Ngư, có thể giúp Giang Tri Ngư ly hôn với người bạn đời lạnh lùng vô tình kia, đưa cậu cùng rời khỏi gia đình lạnh lẽo đó, cũng có thể giúp Giang Tri Ngư dưỡng lão.

Mỗi tháng cứ cho cậu… mười nghìn tệ là được rồi.

Đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày, nhưng không đủ để cậu tiêu xài phung phí.

Tuy nhiên—

Lục Ngạo ngẩng đầu nhìn quanh.

Giang Tri Ngư đi đâu rồi? Tỉnh dậy không thấy cậu đâu.

Cậu sẽ không lại chạy đi chơi rồi chứ? Cậu sốt ruột đến vậy sao?

Quản gia Trương thấy bộ dạng này của nhóc, vội vàng hỏi: “Cậu chủ nhỏ, sao thế?”

Lục Ngạo thu ánh mắt lại: “Không sao.”

“Cậu chủ nhỏ đang tìm tiên sinh sao?”

“Cháu không thèm tìm.”

“Tiên sinh đi…”

“Không cần nói với cháu, cháu không muốn biết!”

Lục Ngạo trực tiếp ngắt lời ông.

Nhóc nắm chặt tay, quyết định hạ mức đãi ngộ dưỡng lão của Giang Tri Ngư xuống còn một trăm tệ/tháng!

Thôi, một tháng một trăm tệ có lẽ không đủ ăn no, hơn nữa buổi trưa họ cãi nhau vì chuyện đôi dép, nhóc cũng có chỗ sai.

Giang Tri Ngư đã chăm sóc nhóc cả ngày rồi, ra ngoài giải khuây cũng là điều dễ hiểu.

Vậy thì cứ cho cậu chín nghìn chín trăm chín mươi chín tệ/tháng là được rồi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play