Mười một giờ đêm.
Gió đêm từ khe cửa sổ Giang Tri Ngư cố tình để lại thổi vào, khẽ lay động tấm rèm màu xanh nhạt.
Lục Ngạo nằm thẳng trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền.
Nhóc đã ngủ thiếp đi trong tiếng vỗ nhẹ dịu dàng và giọng hát lạc điệu của Giang Tri Ngư.
Ban đầu, nhóc thực sự ngủ rất ngon.
Nhóc cảm thấy mình như đang nằm trên một đám mây mềm mại, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, còn có những chú hải âu nhỏ vỗ cánh bay qua bên cạnh nhóc.
Đám mây nhỏ chở nhóc bay lượn, bay qua sa mạc, bay qua đồng bằng, bay qua đỉnh đầu ba.
Ba ngẩng đầu nhìn nhóc, cười nói: “Nhóc con, con không chỉ biết Hóa Cốt Miên Chưởng, mà còn biết khinh công nữa à?”
Lục Ngạo nằm trên đám mây, nhếch nhếch chân, rất đắc ý: “Đương nhiên rồi.”
Nhưng giây tiếp theo, đám mây dừng lại trên một vùng biển vô tận.
Mây đen giăng kín, sóng biển cuồn cuộn, giống hệt thời tiết lúc nhóc tự sát ở kiếp trước.
Đám mây dưới thân tan ra, Lục Ngạo không kịp giãy giụa rơi thẳng xuống biển, bị nước biển nhấn chìm.
Nước biển trong mơ không lạnh, mà nóng bỏng.
Nước biển như một nồi nước sôi, sủi bọt ùng ục.
Lục Ngạo thì như một chiếc bánh hoành thánh nhỏ, vẫy vùng tay chân bơi lội trong nồi, có thể bị nấu chín bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Giang Tri Ngư lại xuất hiện.
Cậu đứng bên nồi, như thể đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng vô tình, đôi mắt vốn luôn tươi cười giờ lạnh đi.
Biểu cảm của cậu lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng.
Cậu nói: “Lục Ngạo, con thật vô dụng! Ba sinh con ra là để giữ chân Lục Hành Uyên, để hắn cho ba tiền, kết quả một xu cũng không kiếm được, thật vô dụng!”
Lục Ngạo mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cậu.
Nhóc muốn nói sau này nhóc cũng rất giàu, nhóc sẽ nuôi ba già, ba đừng nấu chín nhóc ăn.
Nhưng nhóc một câu cũng không nói nên lời.
Nhóc không thể làm ra chuyện quỳ xuống cầu xin như vậy.
Lúc này, Giang Tri Ngư lại lấy ra một chiếc nĩa nhỏ hình bánh kem cỏ xanh, chĩa thẳng vào nhóc: “Hoành thánh nhỏ vô dụng, ba muốn xiên con lên ăn!”
Ngay sau đó hình như có người khác đến, Giang Tri Ngư lập tức đổi sang giọng điệu nịnh nọt: “Lục tổng thân yêu, anh đến rồi à? Em đang định ăn hoành thánh nhỏ đây, anh cũng thử một miếng chứ?”
Giọng nói lạnh lùng vô tình của Lục Hành Uyên truyền đến: “Ừm.”
Giang Tri Ngư và Lục Hành Uyên cùng nhau giơ nĩa lên, bóng của chiếc nĩa bao trùm lên đầu Lục Ngạo.
“Đứa trẻ vô dụng phải bị ba và ba lớn ăn thịt!”
“Oa! Oa! Oa!”
Đi đi! Đi đi mà!
Ba nhỏ đáng ghét, ba lớn đáng ghét, đi đi!
Tôi sẽ không bao giờ tin các người nữa, tôi sẽ không bao giờ bị các người lừa dối nữa!
Cút đi—
Lục Ngạo vung vẩy hai tay giãy giụa, tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Nhóc bật mạnh dậy khỏi giường, bộ đồ bệnh nhân đã ướt đẫm mồ hôi, thậm chí chỗ nhóc vừa nằm còn có một vệt nước nhỏ.
Nhóc…
Lục Ngạo ôm chăn nhìn quanh, lúc này mới nhận ra.
Nhóc đang ở trong phòng bệnh viện.
Nhóc đưa tay lên, sờ trán.
Rất nóng, nóng đến nỗi đầu nhóc ong ong.
Thảo nào bác sĩ kiểm tra nói với nhóc tối nay bệnh tình có thể tái phát.
Thảo nào nhóc lại mơ, mơ thấy mình đang bơi trong nồi nước sôi.
Lục Ngạo bò dậy khỏi giường, chuẩn bị bấm nút đỏ ở đầu giường gọi y tá trực.
Ngay khi nhóc sắp bấm xuống, nhóc đột nhiên cảm thấy một cơn chóng mặt.
Nhóc dùng sức lắc lắc đầu, muốn lấy lại ý thức tỉnh táo.
Nhưng đầu nhóc như một mớ bòng bong, nhóc chẳng nhớ gì cả, chẳng rõ gì cả.
Nhóc ôm đầu, cố gắng gỡ ra một chút manh mối từ mớ bòng bong đó.
Tôi tên Lục Ngạo, năm nay tôi hai mươi tám tuổi… năm nay ba tuổi… hai mươi tám tuổi…
Ba tôi tên là Giang Tri Ngư, ba lớn tên là Lục Hành Uyên, nhà tôi ở…
Giang Tri Ngư và Lục Hành Uyên đều là người xấu… Nước sốt cá và đường tròn đều là…
Lục Ngạo ngẩng đầu lên, đột ngột rụt tay lại.
Không được, bây giờ chưa thể gọi y tá đến.
Đầu nhóc càng ngày càng loạn, nhóc hình như sắp quên rất nhiều chuyện rồi.
Nhóc phải ghi lại những điều quan trọng trước khi y tá đến.
Nếu không thì chẳng phải trọng sinh vô ích sao?
Lục Ngạo vịn vào lan can, nhảy xuống giường.
Nhóc một chân dẫm lên dép: "cạch” một tiếng rõ to.
Lục Ngạo ngẩn người một lát, dùng cái đầu nhỏ lộn xộn của mình bắt đầu suy nghĩ.
— Cái dép này ồn ào quá, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
— Nhưng ba nói không được đi chân trần trên đất, sẽ có côn trùng nhỏ bò vào cổ họng.
— Vậy còn dép khác không?
— Không có.
Thế đi đôi dép này đi.
Dù sao thì lời ba nói chính là luật, phải tuân thủ!
Lục Ngạo đi dép vào, cạch cạch cạch chạy ra ngoài.
Nhóc chạy đến bên cạnh vali đồ chơi trước, ông Trương đã lấy đồ chơi cho nhóc cũng không đóng vali lại, cứ để mở như vậy, để nhóc muốn chơi gì thì lấy nấy.
Bây giờ thì tiện cho Lục Ngạo rồi.
Nhóc tìm thấy một cuốn sách tranh, lại tìm thấy một hộp bút màu nước hai mươi bốn màu.
Nhóc cầm đồ vòng quanh phòng bệnh một vòng, cuối cùng bật đèn tường cạnh bàn trà, ngồi xuống trước bàn trà.
Lục Ngạo mở sách tranh, tìm một trang có nhiều khoảng trống, rồi lấy bút màu nước đen ra, cầm bút, bắt đầu viết chữ.
“Ba…”
Tay nhóc quá nhỏ, không cầm chắc bút màu nước, càng không thể hoàn toàn kiểm soát được.
Chữ viết ra không chỉ xiêu vẹo, mà còn to đùng!
Nhưng không còn cách nào khác, nhóc vẫn phải tiếp tục viết, đọc một chữ viết một chữ, từng nét từng nét, đảm bảo mình không viết sai.
“Ba rất xấu.”
“Ba lớn cũng rất xấu.”
Lật sang trang khác, tiếp tục viết.
“Đừng yêu… yêu…”
Khoan đã, chữ “yêu” viết thế nào? Nhóc nhất thời không nhớ ra.
Thôi bỏ đi, Lục Ngạo viết thẳng một dòng: “Chứng khoán, hacker, ly hôn…”
“Ly hôn” lại viết thế nào nữa?
Thôi bỏ đi, bỏ qua.
Tiếp theo nhóc định viết gì nhỉ?
Cái đầu IQ 140 của nhóc sao mà khó dùng thế này?
Lục Ngạo cầm bút màu nước, dùng sức đập một cái xuống mặt bàn, tức giận mắng một tiếng: “Đáng ghét!”
Đáng ghét!
Lời nhóc vừa dứt, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, giọng nói quen thuộc lại truyền đến.
“Lục Ngạo, con không ngủ làm gì thế?”
Giang Tri Ngư nghe thấy tiếng “dép kêu” cạch cạch, ở ngoài cửa quan sát mấy phút, còn tưởng Lục Ngạo đang mộng du, không dám xông vào.
Cậu vừa định đi tìm bác sĩ, thì thấy Lục Ngạo đang ngồi trước bàn trà viết chữ, còn mắng một câu “đáng ghét”.
Trời ơi, Giang Tri Ngư nhìn một cái là biết ngay, đây căn bản không phải mộng du!
Lục Ngạo quay lưng về phía cửa, thân hình cứng đờ.
Nhưng nhóc không quay đầu lại, mà tiếp tục nắm chặt bút màu nước viết lia lịa!
Nhóc phải tranh thủ từng giây từng phút!
Thấy nhóc không để ý đến mình, Giang Tri Ngư nâng cao giọng, vừa gọi, vừa đi vào phòng bệnh: “Ngao Ngao? Lục Ngao Ngao? Không ngủ được à? Có cần vỗ vỗ nữa không?”
Lục? Ngao? Ngao?
Lúc này, bàn tay viết lia lịa của Lục Ngạo dừng lại.
Nhóc không thể tin nổi ngẩng đầu lên, lặp lại cái tên này: “Lục, Ngao, Ngao…”
Trong khoảnh khắc, nhóc dường như hiểu ra điều gì đó.
“Ngao Ngao” là tên của nhóc!
Giang Tri Ngư mỗi khi nói chuyện đều kèm theo một tiếng “Ngao Ngao”, cậu không phải đang giả vờ dễ thương, cậu đang gọi nhóc!
Tên gọi ở nhà của nhóc là “Lục Ngao Ngao”!
Lục Ngạo lại đập bàn, tổng tài bá đạo phát biểu: “Chết tiệt!”
Tên của nhóc sao mà khó nghe thế này?
Đúng lúc này Giang Tri Ngư đi đến bên cạnh nhóc, một tay vươn ra như nhổ củ cải, khó khăn nhổ nhóc lên khỏi mặt đất.
“Nhanh lên ngủ đi, con còn đang…” Giang Tri Ngư dừng lại một chút, nhận ra hơi nóng không ngừng truyền đến từ dưới bộ đồ bệnh nhân: "Sao thế? Sao người con nóng thế này? Ba xem nào.”
Lục Ngạo điên cuồng vặn vẹo, dùng sức giãy giụa, không muốn cậu sờ trán mình: “Đi đi! Đừng quản tôi! Tôi không phải hoành thánh, dù tôi đã bị nấu chín rồi ông cũng không được ăn tôi!”
“Con nói linh tinh cái gì thế? Ai nói con là hoành thánh?”
Giang Tri Ngư cố gắng giữ nhóc lại, nhưng Lục Ngạo như một con cá nhỏ vừa lên bờ, sức lực lớn đến lạ thường, cả người nhóc lại trơn tuột, căn bản không thể nắm giữ.
“Lục Ngao Ngao, con lại sốt rồi. Đừng quậy nữa, ba đi gọi bác sĩ đến.”
“Tôi không sao, tôi vẫn còn chịu được! Đừng làm phiền tôi xử lý công việc!”
“Cái gì? Dù là cái gì thì cũng để mai xử lý…”
Trong lúc hỗn loạn, Giang Tri Ngư cúi đầu, mượn ánh đèn tường, nhìn kỹ.
Chỉ thấy trên cuốn sách tranh màu sắc tươi sáng viết hai dòng chữ lớn—
【Ba rất xấu】
【Ba lớn cũng rất xấu】
Lúc này Lục Ngạo hình như cũng phát hiện ra cậu đang nhìn, nhóc nhoài người về phía trước, định đóng sách tranh lại: “Không được nhìn!”
Giây tiếp theo, Giang Tri Ngư hai tay ôm lấy nhóc.
Trực tiếp bế đi!
Giang Tri Ngư bấm nút trước giường bệnh, rồi ôm Lục Ngạo ngồi trên giường, đợi bác sĩ y tá đến.
Lục Ngạo vẫn còn vùng vẫy: “Tôi muốn làm thần chứng khoán, sói già phố Wall! Buông tôi ra!”
Giang Tri Ngư cúi đầu nhìn nhóc một cái, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhịn đi, nhịn đi, con mình còn đang sốt.
“Tôi không muốn làm con của ông và tên kia nữa, tôi muốn làm Long Ngạo Thiên tự lập tự cường… Dù nhỏ tuổi cũng là Lục Ngạo Thiên!”
Giang Tri Ngư cố gắng hít thở sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đây cũng là một hoài bão không tồi.
“Hôm nay chịu nỗi nhục nhã tột cùng này, ngày sau tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần…”
Không nhịn được nữa!
Giang Tri Ngư túm lấy Lục Ngạo, ấn nhóc xuống đùi mình.
“Bốp bốp” hai tiếng khẽ, bàn tay của ba vô tình rơi xuống mông nhóc.
“Lục Ngao Ngao, con xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo nhiều quá rồi à? Ba đếm đến ba, lập tức trở lại bình thường! Một— ”
“A… vết thương nhỏ thôi, chẳng đau chút nào.”
“Lục Ngạo, ba thực sự giận rồi đó!”
“Vậy đoạn tuyệt quan hệ đi!”
Lời vừa dứt, cả phòng bệnh im lặng trong giây lát.
Giang Tri Ngư không thể tin nổi nhìn Lục Ngạo.
Lục Ngạo vì sốt mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt tiết ra ghèn vàng, làm mờ đôi mắt nhóc.
Nhưng nhóc vẫn cố gắng mở mắt giương oai, nhìn thẳng vào Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư phản ứng lại, lật tay đặt nhóc lên giường, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lục Ngạo nhìn bóng lưng cậu rời đi: "xoẹt” một cái, hơi nóng bỏng trong đầu nhóc nhanh chóng tiêu tan.
Nhóc hình như… đã chọc ba giận bỏ đi rồi…
Ba chắc sẽ không quay lại nữa đâu nhỉ?
Không sao cả, dù sao nhóc cũng đã sớm muốn… nhóc đã sớm…
Nước mắt trào ra cuốn trôi ghèn mắt, Lục Ngạo cúi đầu dụi dụi mắt.
Giây tiếp theo, Giang Tri Ngư lại lao vào.
Cậu… cậu một tay cầm điện thoại, một tay nhấc Lục Ngạo từ trên giường lên, giữ chặt trong lòng.
Điện thoại kết nối, Giang Tri Ngư hét lớn vào đầu dây bên kia: “Lục, Hành, Uyên!”
Hét quá lớn, lồng ngực Giang Tri Ngư rung lên, kéo theo cả Lục Ngạo cũng run rẩy.
“Anh đến đâu rồi? Chín giờ đã nói sắp đến rồi sắp đến rồi, kết quả mười một giờ vẫn chưa đến! Anh lập tức cút về đây cho em! Bình thường anh đã dạy Lục Ngao Ngao cái gì vậy?!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió rít và tiếng bước chân gấp gáp, giọng người đàn ông lại cẩn thận: “Vợ ơi, cho anh thêm mười giây nữa, anh đang trên đường rồi.”
Giang Tri Ngư nắm chặt điện thoại: “Mười! Chín! Tám!”
Cùng lúc đó, trên hành lang cũng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Chắc là y tá trực sắp đến rồi.
“Bảy sáu năm bốn ba hai một!”
Giang Tri Ngư một hơi đếm ngược hết mười số.
Lời vừa dứt, người đàn ông cao lớn xuất hiện ngoài phòng bệnh.
Hắn vốn mặc vest, nhưng trên đường đến đã cởi bỏ áo vest.
Hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, một tay vịn cửa, thần sắc vẫn khá bình tĩnh, chỉ có giọng điệu lên xuống thất thường đã tố cáo hắn.
“Vợ ơi! Con trai!”
Ánh đèn tường không sáng, Giang Tri Ngư ôm Lục Ngạo, hai ba con nhìn hắn, trên mặt là biểu cảm giống hệt nhau.
Giang Tri Ngư tức đến mức không chịu nổi, đến giờ hắn mới về! Lục Ngạo còn đòi đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta rồi!
Lục Ngạo mặt không cảm xúc, đây là Lục Hành Uyên sao? Đây là ba lớn lạnh lùng vô tình sao? Đây là…
Nhân lúc Giang Tri Ngư lơ là cảnh giác, Lục Ngạo thoát khỏi vòng tay cậu, lao thẳng về phía Lục Hành Uyên!
Cho ăn một cú húc đầu!
“Này…”
Giang Tri Ngư còn chưa kịp gọi, Lục Hành Uyên đã dang tay ra chặn lấy đầu Lục Ngạo rồi lật tay nhấc lên như bắt chó con, trực tiếp nhấc Lục Ngạo lên kẹp xuống dưới cánh tay.
Lục Hành Uyên thăm dò hỏi: “Vợ ơi, phải làm sao đây?”
Giang Tri Ngư vung tay, không chút thương tiếc: “Đánh! Đánh mông cho em!”
Đôi lời của edit: Xưng hô của các nhân vật thông thường là ta - ngươi nên không biết tác giả dùng sao, tui thì thay đổi cho hợp ngữ cảnh nên xin đừng thắc mắc tại sao Ngao Ngao xưng tôi mà không bị ba để ý nha.