— Giang Tri Ngư, gu của ông tệ thật đấy!

Lục Ngạo mặc bộ đồ ngủ hình bò sữa, quàng cái yếm dãi hình Cừu Lười, tay cầm thìa ăn bánh kem hình cỏ xanh dành cho trẻ con, mặt mày hằm hằm ngồi trên giường bệnh.

Nhóc giận, nhóc tức, nhóc thấy xấu hổ.

Nhóc lửa giận bốc ngùn ngụt, nhóc vừa buồn vừa căm phẫn.

Nhóc… nhóc suýt nữa thì tức chết!

Cái tên Giang Tri Ngư đáng ghét, dám ăn diện cho nhóc cái bộ dạng ngớ ngẩn, trẻ con thế này!

Lục Ngạo nắm chặt tay, mặt nhỏ căng thẳng, trừng mắt nhìn Giang Tri Ngư đầy hung dữ.

Như một con rồng con đang phun lửa vậy.

Nhưng Giang Tri Ngư chẳng hề để ý đến cơn giận của nhóc.

Hay nói đúng hơn, cậu có để ý nhưng cố tình làm ngơ.

Giang Tri Ngư mở cái bàn nhỏ bên cạnh giường bệnh, rút khăn ướt lau chùi tỉ mỉ hai lượt, cả trong lẫn ngoài.

Tức giận cũng tốn sức lắm, đợi Lục Ngạo mệt rồi, tự khắc sẽ hết giận thôi.

Quả nhiên chưa đầy mấy phút, bụng Lục Ngạo đã réo ùng ục.

Nhóc cụp mắt xuống, ánh nhìn cũng không còn hung dữ như vừa nãy nữa.

Lục Ngạo tự nhủ trong lòng—

Nhẫn nhịn một chút thì mới làm lên chuyện lớn!

Bây giờ ăn gì, mặc gì, ở đâu, đều không quan trọng, quan trọng là nhóc phải ăn no uống đủ, dưỡng sức chờ thời!

Lục Ngạo hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Giang Tri Ngư.

Giang Tri Ngư vươn một ngón tay, khẽ chọc vào nắm tay nhỏ xíu đang siết chặt của nhóc: “Làm gì mà cứ giận dỗi trong lòng thế? Hả? Con muốn bẻ gãy cái thìa trong tay à? Giống như mấy ông tổng tài bá đạo trên TV ấy hả?”

Lục Ngạo không nói gì, ánh mắt lại theo tay Giang Tri Ngư, rơi xuống cái yếm dãi.

Giang Tri Ngư lại giúp nhóc chỉnh lại cái yếm dãi bị lệch: “Thấy cái yếm xấu lắm hả? Nhưng mà đây là ba đặc biệt mang về khi đi săn ở Thảo Nguyên Xanh đấy, hàng hiệu Cừu Lười Đại Vương luôn, mấy đứa bé có gu đều đeo kiểu này cả.”

Lục Ngạo há miệng, cuối cùng nặn ra hai chữ: “Không có.”

Nhóc không hề thấy cái yếm dãi xấu, nhóc chỉ không muốn đeo thôi, màu gì, hình gì cũng không muốn đeo.

Nhóc không phải con nít, nhóc là người lớn.

Lục Ngạo không chịu nói nhiều, Giang Tri Ngư cũng không giục, chỉ ngồi cạnh giường bệnh, yên lặng chờ nhóc.

Ba phút sau, Lục Ngạo cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhóc gọi một tiếng: “Giang Tri Ngư.”

“Ơ… ơ?” Giang Tri Ngư ngạc nhiên:

“Không phải, con gọi ba là gì cơ?”

Lục Ngạo nắm chặt tay, lấy hết dũng khí: “Làm phiền, con muốn một cái thìa bình thường, đơn giản thôi, cảm ơn.”

“Bình thường? Đơn giản?” Giang Tri Ngư nhanh chóng hiểu ra: "Con muốn dùng thìa của người lớn à?”

“Đúng vậy, làm phiền rồi.”

“Con mới ba tuổi thôi, miệng chưa lớn, chưa quen dùng thìa người lớn đâu, con chắc chắn muốn dùng không?”

“Chắc chắn.” Lục Ngạo nghiêm túc gật đầu.

Đây là sự kiên trì duy nhất của nhóc lúc này.

“Được rồi, để ba lấy cho.”

Giang Tri Ngư đứng dậy đi vào bếp lấy thìa.

Vừa đúng lúc này, cháo cũng đã nguội bớt.

Giang Tri Ngư bảo ông Trương nghỉ một lát, tự mình lấy cái tô inox nhỏ, múc nửa bát cháo, đặt cái thìa canh inox nhỏ vào, rồi bưng vào cho Lục Ngạo.

Lục Ngạo ngồi khoanh chân trước cái bàn nhỏ, đã tháo cái yếm dãi trên cổ ra rồi.

Giang Tri Ngư liếc nhìn một cái, cũng không nói gì thêm, chỉ bảo nhóc ăn cơm.

Cái gọi là cháo thịt, thực ra là cháo gạo nấu với cà rốt, ngô, rau xanh, tôm và thịt bò.

Nguyên liệu phong phú, dinh dưỡng đầy đủ, màu sắc hương vị đều tuyệt vời.

Tài nấu nướng của quản gia Trương là đáng tin cậy.

Lục Ngạo tay trái giữ tô, tay phải cầm thìa múc cháo đưa lên miệng.

Thế nhưng nhóc vừa há miệng, hơn nửa thìa cháo đã lem nhem quanh miệng, như thể 'ghé thăm' một vòng rồi nhanh chóng 'tẩu thoát', 'tạch' một tiếng, rơi trở lại bát.

Thử thêm mấy lần nữa, vẫn y như vậy.

Y chang như Giang Tri Ngư đã nói.

Lục Ngạo hơi ngượng.

Nhóc ngẩng đầu nhìn Giang Tri Ngư.

Nhưng Giang Tri Ngư dường như không nhìn thấy bộ dạng lúng túng của nhóc.

Sau khi đặt bát cháo cho nhóc, Giang Tri Ngư liền bưng cái bát nhỏ của mình, cũng đi vào bếp múc một bát cháo.

Cậu bưng bát vừa la "nóng nóng nóng" vừa nhanh chân chạy vào phòng bệnh, đặt bát xuống bàn trà nhỏ đối diện giường bệnh.

Giang Tri Ngư ngồi trước bàn trà ăn trưa, dường như hoàn toàn không để ý đến Lục Ngạo bên này.

Dù là dùng thìa trẻ con hay thìa người lớn, chỉ cần Lục Ngạo có thể ăn được cơm là tốt rồi, cậu sẽ không quản nhiều như vậy.

Lục Ngạo do dự khẽ đưa tay, lấy lại cái yếm dãi và cái thìa trẻ con đã đặt ở bên cạnh.

Nhóc gấp cái yếm dãi theo kiểu khăn ăn Tây nhét vào cổ áo, rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy cái thìa, múc một thìa cháo theo kiểu múc súp kem đặc đưa vào miệng.

Dù thân là nhóc con, cũng phải ăn uống cho đàng hoàng.

Lục Ngạo cứ thế, với phong thái thanh lịch, ăn hết hai tô lớn cháo thịt!

 *

Ăn trưa xong, ông Trương vào dọn dẹp bát đĩa rồi xuống nghỉ ngơi.

Giang Tri Ngư lấy một tờ khăn giấy ướt dành cho trẻ em, dán lên mặt Lục Ngạo: “Gấu Tròn ơi, lau cái miệng bẩn của con đi nè.”

Lục Ngạo mặt không biểu cảm, kéo cái khăn giấy ướt ra khỏi mặt.

Nhóc biết Gấu Tròn là ai, Gấu Tròn chính là con gấu ngốc nghếch trong phim hoạt hình, mép miệng lem nhem một vòng lông bẩn thỉu.

Giang Tri Ngư lại đang trêu chọc nhóc.

Lục Ngạo lau mặt qua loa, định vứt khăn giấy ướt đi: “Xong rồi.”

Giang Tri Ngư nghiêm mặt nói: “Lau cho kỹ vào, mặt con còn dính cháo kìa, lát nữa khô lại, ba mà lau cho con là lột da con luôn đấy.”

Lục Ngạo giật mình đối diện với ánh mắt cố làm ra vẻ nghiêm túc của Giang Tri Ngư, bỗng dưng cảm thấy một áp lực từ sâu trong huyết mạch, theo bản năng nhặt khăn giấy ướt lên, lau miệng lại lần nữa.

Giang Tri Ngư không phải chỉ ham hư vinh thôi sao?

Sao cậu ấy còn lột da người nữa chứ?

Lục Ngạo hai tay cầm khăn giấy ướt, lau miệng kỹ càng mấy lượt, cả trong lẫn ngoài, trên lẫn dưới.

“Xong rồi.”

“Ba kiểm tra xem nào.”

Lục Ngạo ngẩng đầu, Giang Tri Ngư khoanh tay, nghiêm túc nhìn nhóc.

“Được rồi, vứt cục giấy đi.”

Lục Ngạo ngoan ngoãn làm theo.

Giang Tri Ngư quay đầu nhìn đồng hồ: “Con vừa ăn cơm xong, lát nữa còn phải uống thuốc. Bây giờ là giữa trưa nắng to lắm, cũng không ra ngoài chơi được, vậy con muốn xem TV hay xem sách tranh?”

Lục Ngạo suy nghĩ một chút: “Xem TV.”

“Được, nhưng chỉ được xem nửa tiếng thôi.”

Trước giường bệnh có một chiếc TV treo tường, TV được kết nối mạng, bệnh viện thậm chí còn mua gói siêu SVIP có thể xem tất cả các bộ phim, mở lên là tự động đăng nhập.

Giang Tri Ngư cầm điều khiển, chuyển đến khu vực thiếu nhi, hỏi: “Con muốn xem 'Cừu Vui Vẻ', hay 'Gấu Ra Khỏi Rừng'? 'Đội Chó Cứu Hộ' cũng ra mùa mới nhất rồi, con muốn xem cái nào?”

“Ừm…” Lục Ngạo suy nghĩ.

Mấy bộ phim hoạt hình này nhóc chưa xem bao giờ, nhưng xét về tên thì nhóc muốn xem…

Không đúng! Khoan đã!

Tại sao nhóc lại phải nghe lời Giang Tri Ngư?

Tại sao nhóc nhất định phải chọn trong số những thứ Giang Tri Ngư gợi ý?

Lục Ngạo chợt bừng tỉnh, thoát khỏi áp lực huyết mạch, tìm lại ý thức độc lập.

“Con muốn xem 'Thời Sự Buổi Trưa'!”

“Ừm… hả?!”

Giang Tri Ngư mở to mắt, có chút khó hiểu nhìn nhóc.

Lục Ngạo nói rõ lại lần nữa: “Làm ơn giúp con mở 'Thời Sự Buổi Trưa'.”

“Con chắc chứ?”

“Chắc chắn, cảm ơn.”

“Ba là ba của con mà, không cần khách sáo.”

Dù không hiểu nhưng Giang Tri Ngư vẫn làm theo yêu cầu của nhóc, mở kênh tin tức.

Đúng lúc chương trình 'Thời Sự Buổi Trưa' vừa bắt đầu trực tiếp.

Giọng nói trang trọng của người dẫn chương trình vang lên từ TV.

“Cập nhật tình hình toàn cầu, truyền tải tin tức thời sự. Kính chào quý vị khán giả, buổi trưa tốt lành, hôm nay là…”

Lục Ngạo khoanh chân, ngồi trên giường bệnh, ánh mắt tập trung nhìn màn hình.

Giang Tri Ngư thấy nhóc xem chăm chú, cũng không làm phiền nhóc nữa, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh giường bệnh.

Cậu chống cằm ngồi xem tin tức cùng Lục Ngạo một lúc, xem đến mức cậu buồn ngủ rũ rượi.

Cái nhóc này, xem tin tức thì thôi đi, lại còn đòi xem cả tin tức đa ngôn ngữ nữa.

Cậu có hiểu một chữ nào đâu.

Thực sự không chịu nổi nữa, Giang Tri Ngư dụi mặt, lấy điện thoại ra, bắt đầu lạch cạch gõ chữ.

[Lục Hành Uyên, anh đến đâu rồi?]

[Con trai anh hết sốt thì hết sốt rồi, nhưng bỗng nhiên làm mình làm mẩy quá thể]

[Mặt mày vênh váo, giọng điệu khó chịu, ăn cơm thì đòi ăn theo kiểu Tây, xem TV thì đòi xem thời sự buổi trưa]

[Anh mau về đi, một mình em không đối phó nổi đâu!]

[Chuột hamster gào thét.jpg]

Giờ này Lục Hành Uyên chắc đang ở trên máy bay.

Mặc dù trên máy bay có thể lên mạng, nhưng Giang Tri Ngư sợ Lục Hành Uyên lo lắng, cũng không dám gửi những lời này đi, chỉ gõ chữ vào hộp thoại, trong lòng thì gào thét thật lớn.

Ở một nơi mà Giang Tri Ngư không biết, Lục Ngạo quay đầu lại, liếc nhanh cậu một cái, rồi lập tức quay đầu đi.

Đột nhiên, bên tai cậu vang lên một câu nói cố làm ra vẻ lạnh nhạt—

“Đừng phí công vô ích, anh ta không đến đâu.”

“À… hả?”

Giang Tri Ngư sững sờ một chút, khó hiểu ngẩng đầu lên.

Ai đang nói vậy?

Chỉ thấy Lục Ngạo ngồi trên giường bệnh, lưng thẳng tắp, mắt không chớp.

Chỉ để lại cho cậu một khuôn mặt nghiêng nghiêm túc và lạnh lùng.

Giang Tri Ngư càng khó hiểu hơn: “Con, con vừa nói gì thế?”

Lục Ngạo nhìn thẳng về phía trước, nhìn TV không muốn nói nữa.

Giang Tri Ngư cái đồ ngốc này, là ba ruột của nhóc mà lại chẳng có chút tâm cơ nào, chuyện gì cũng viết hết lên mặt.

Nhóc vừa nhìn đã biết, Giang Tri Ngư đang nhắn tin cho cái người ba lớn lạnh lùng vô tình kia của nhóc.

Có lẽ là làm nũng, có lẽ đang khổ sở cầu xin, có lẽ còn chụp ảnh nhóc trên giường bệnh, cầu xin Lục Hành Uyên đến xem họ.

—Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà.

Nhưng cái loại người như Lục Hành Uyên, trong mắt trong lòng chỉ có tập đoàn, sự nghiệp của hắn, làm sao có thể quan tâm đến người bạn đời do hôn nhân sắp đặt? Làm sao có thể quan tâm đến đứa con sinh ra chỉ vì hôn nhân sắp đặt?

Cho nên nhóc mới khuyên Giang Tri Ngư, đừng phí công vô ích.

Lục Ngạo lại quay đầu lại thấy Giang Tri Ngư vẫn chưa hiểu ra, vẫn bộ dạng ngốc nghếch, không nhịn được thở dài một tiếng.

Nhóc đã nhắc nhở Giang Tri Ngư rồi, nghe hay không nghe, đó là chuyện của cậu.

Nhóc không có ý định cứu vớt một "oan phu nhà giàu".

Nhóc chỉ là… hơi không chịu nổi thôi.

Đúng vậy, nhóc chỉ là không chịu nổi thôi.

Giang Tri Ngư tuy ham hư vinh, nhưng quả thực đã đưa nhóc đến bệnh viện, ở bên chăm sóc nhóc, lại còn ở lại trông nom nữa.

Không giống như Lục Hành Uyên lạnh lùng vô tình, đến giờ vẫn chưa lộ mặt.

Xin đừng hiểu lầm, nhóc không hề có ý thiên vị Giang Tri Ngư, nhóc chỉ là nói đúng sự thật thôi, nhóc không phải không hận Giang Tri Ngư, nhóc hận Lục Hành Uyên hơn mà thôi. 

Nhóc là người biết ơn, Giang Tri Ngư đưa nhóc đi khám bệnh, nhóc sẽ báo đáp. 

Cũng chỉ tiện miệng nhắc nhở Giang Tri Ngư một câu, không có ý bảo vệ cậu, càng không có ý ngừng hận cậu. 

Nếu Lục Hành Uyên cứ mãi lạnh nhạt với Giang Tri Ngư, nhóc vẫn sẽ đứng ra đòi lại công bằng. Nếu Lục Hành Uyên thực sự không đáng tin cậy, nhóc vẫn sẽ bảo vệ Giang Tri Ngư, nuôi cậu lúc về già. 

Nhưng điều này tuyệt đối không phải vì nhóc không hận Giang Tri Ngư, nhóc vẫn rất hận Giang Tri Ngư, nhóc không thể tha thứ cho Giang Tri Ngư chỉ trong vài giờ ngắn ngủi được.

Màn hình TV lướt qua trước mắt, âm thanh TV lướt qua bên tai.

“Hôm nay tổng thống Panamá ghé thăm nước chúng ta…”

“Khuyến khích phát triển các ngành công nghiệp mới nổi…”

“Thị trường chứng khoán hôm nay…”

Lục Ngạo mặt không đổi sắc, vững như bàn thạch.

Trong đầu nhóc chỉ có một suy nghĩ—

Xin đừng hiểu lầm!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play