Việc săn bắn, tự nhiên là cưỡi ngựa bắn cung, thể hiện tài nghệ. Huệ Đức Đế đang độ tráng niên, mỗi năm khi hứng khởi đều cùng các lão tướng xuống trường tỷ thí. Văn thần chỉ có thể đứng trên đài quan sát, ngóng chờ.
Năm nay, Huệ Đức Đế đột nhiên tuyên bố: “Hàng năm đều là các khanh làm nổi bật, năm nay hãy nhường cơ hội cho đám thiếu niên. Mười người đứng đầu, trẫm đều có thưởng, thậm chí có thể phá lệ đề bạt, phân công.”
Đám võ tướng trẻ tuổi ánh mắt sáng rực, sớm đã muốn thi triển bản lĩnh để Huệ Đức Đế chứng kiến. Đoan vương, vốn thiện văn hơn võ, nhìn nhị đệ mình khí thế hăng hái, tựa như khôi thủ đã nằm trong tay, không khỏi cắn răng, lòng đầy bất cam.
Thường ngày, khi phụ hoàng xuống trường, tất đoạt khôi thủ. Nhị đệ trong đám lão tướng không quá nổi bật, nhưng Đoan vương không thể không thừa nhận, tài cưỡi ngựa bắn cung của nhị đệ trong đám thiếu niên được xem là nhân tài kiệt xuất. Nếu có người cố ý nhường nhịn để lấy lòng, việc nhị đệ giành khôi thủ chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.
Đoan vương âm thầm cân nhắc ý tứ của phụ hoàng. Liệu có phải người cố ý nâng nhị đệ làm Thái tử? Nếu không, sao lại ban cho hắn cơ hội thể hiện như vậy? Nghĩ đến đây, hắn mím môi, nhìn Huệ Đức Đế, thưa: “Phụ hoàng, nhi thần tuy không tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng muốn xuống trường vây săn một phen.”
Huệ Đức Đế hứng thú: “Ừm? Năm nay sao đột nhiên nổi hứng?”
Khi người cho rằng trưởng tử cuối cùng cũng có chí tiến thủ, không ngại ánh mắt người đời mà đối diện khuyết điểm, ai ngờ Đoan vương nói: “Trắc phi đang mang thai, ở vương phủ tâm tình buồn bực. Nhi thần muốn tự tay săn một con hươu nuôi trong phủ cho nàng xem, cũng để sinh cho phụ hoàng một nội tôn khỏe mạnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play