Thôi Lạc xoay người xuống ngựa, dẫn theo linh hồ đến trước mặt Huệ Đức Đế, quỳ một gối xuống đất bẩm tấu: “Hôm nay thần may mắn, săn được một con linh hồ, nhân dịp này dâng lên bệ hạ, nguyện triều đình ta phúc thái an khang, bá tánh an cư lạc nghiệp.”
Huệ Đức Đế vuốt râu, càng nhìn Thôi Lạc càng thấy vừa mắt. Văn võ song toàn mà vẫn khiêm tốn điềm đạm, lang quân xuất sắc như vậy, sao lại là nhi tử nhà người khác?
Liền kín đáo liếc nhìn Thôi Lâm, trong lòng thoáng chút hâm mộ. Thôi Lâm quả nhiên biết sinh nhi tử! Vì thế, Huệ Đức Đế không tiếc lời khen ngợi Thôi Lạc một phen, khiến Đoan vương và Cảnh vương đứng bên cạnh đỏ mắt ganh tị.
Người khác không biết, còn tưởng Thôi Lạc mới là nhi tử của phụ hoàng.
Quan nội thị sai người gọi ngự thú y từ Thượng Thừa Cục đến, băng bó lại vết thương cho linh hồ. Sau khi dưỡng thương, linh hồ sẽ được đưa đến Ngũ Phường để nuôi dưỡng, để các quý nhân có thể chiêm ngưỡng.
Thứ tự vây săn được Huệ Đức Đế xếp hạng dựa trên chủng loại và số lượng con mồi. Những loài quý hiếm như cáo lông đỏ hay linh hồ, cùng với sói, báo – những con mồi lớn, được tính điểm cao. Còn hươu, thỏ thì điểm số thấp hơn một chút.
Thôi Lạc tuy không săn được nhiều con mồi nhất, nhưng nhờ linh hồ, Huệ Đức Đế phong hắn làm khôi thủ, hoàn toàn xứng đáng. Thôi Lạc lại khiêm tốn: “Thần chỉ may mắn hơn một chút, không dám kể công.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT