Huệ Đức Đế hiếu võ, lại yêu thích săn bắn, hằng năm đều tổ chức xuân săn hoặc thu săn tại khu vực săn bắn hoàng gia, mời gọi hoàng thân quốc thích, quý tộc cùng các đại thần tham dự. Hai năm gần đây, do vụ mùa thu hoạch không tốt, thu săn đã bị tạm hoãn. Năm nay, vạn vật khởi sắc, để cầu một điềm lành, Huệ Đức Đế bèn đưa xuân săn vào nhật trình.
Công Bộ thượng thư đứng trong Ngự Thư Phòng, nơm nớp lo sợ bẩm: “Bẩm bệ hạ, hành cung do Công Bộ đốc thúc sửa chữa vẫn chưa hoàn tất, việc này…”
Huệ Đức Đế phất tay, nói: “Không có cách thì đổi sang một khu săn bắn xa hơn một chút là được. Truyền lệnh cho thuộc hạ dựng trại.”
“Vâng, bệ hạ cân nhắc chu toàn.” Công Bộ thượng thư lau mồ hôi trên trán, lập tức cam đoan: “Bệ hạ yên tâm, việc sửa chữa hành cung, vi thần nhất định ngày đêm đốc thúc, tuyệt không để chậm trễ việc tránh nóng.”
Huệ Đức Đế phẫn nộ nói: “Được rồi, trẫm đâu phải đến để hỏi tội.”
Ngay cả Huệ Đức Đế cũng phải hạ mình trú trong lều trại, người khác tự nhiên không dám nhiều lời. Suy cho cùng, dù tôn quý đến đâu cũng không thể sánh với hoàng đế.
Thôi Tuyết Châu biết tin, lòng tràn ngập hân hoan, vội tìm đến Thẩm Ấu Nghi: “Cuối cùng cũng được ra ngoài chơi! Chúng ta cứ xem như đi đạp thanh thưởng xuân, nhất định phải cưỡi ngựa cho thống khoái. Ta chưa từng trú trong lều trại bao giờ, lần này phải trải nghiệm cho đủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT