"Chị, mình đi bắt cá đi."
Sáng sớm, Tiền Oánh Oánh vừa bước ra khỏi phòng đã thấy em họ đang cầm theo thùng nước và lưới bắt cá, hớn hở nói:
“Đi sớm chút, chiều nhiều người lắm.”
Hai chị em cùng ra bờ sông. Lúc này chưa có nhiều người, chỉ lác đác vài người dân đang bắt cá.
Cậu em liền cởi giày, cầm lưới lội xuống nước. Dù đang là mùa hè nhưng sáng sớm nước vẫn còn lạnh, Tiền Oánh Oánh thử chạm tay xuống nước rồi quyết định không xuống.
Cậu em không có kỹ thuật, cũng chẳng gặp may, bắt cả buổi chỉ được vài con cá con với tép nhỏ, trong khi những đứa trẻ khác đã bắt được đầy thùng, thậm chí có đứa còn bắt được một thùng đầy cá lớn.
"Em không bắt được gì hết." Cậu tức tối trèo lên bờ.
Tiền Oánh Oánh xách thùng nước, trong đó lũ cá con bơi qua bơi lại, nhỏ đến mức chỉ bằng ngón tay.
Cô vốn định an ủi em họ, nhưng vừa nhìn sang đám trẻ gần đó với mấy thùng cá lớn, lại không biết nói gì cho phải.
Cậu em vốn ham chơi, không bắt được cá thì đổi sang kéo Oánh Oánh lên núi hái quả dại.
Trên núi, mấy bụi cây dại mọc đầy quả to bằng ngón cái, màu đỏ tím, ăn vào ngọt lịm, rất ngon. Hai chị em ăn no bụng rồi mới xuống núi.
Đến chiều, bờ sông đã đông nghịt người, phần lớn là trẻ con, tiếng cười nói rôm rả.
Vị trí của Oánh Oánh và em họ đã bị người khác chiếm, thùng cá nhỏ cũng bị ai đó dời ra sau tảng đá.
Dù lúc sáng buồn bực, nhưng thấy đông người bắt cá, cậu em lại nổi hứng, cởi giày lội xuống nước tiếp.
Oánh Oánh ngồi trên đá nghịch điện thoại, lâu lâu ngẩng lên nhìn xem cậu em ra sao.
***
"Tiểu Sơn, có chuyện gì vậy?”
Thấy thiếu niên nhà bên liên tục nhìn về phía bờ sông, mợ của Oánh Oánh đang hái rau gần đó, lên tiếng hỏi.
Triệu Tiểu Sơn mặt đỏ ửng, vội vã ra hiệu.
“Muốn tìm Oánh Oánh à? Nó đang ở bờ sông bắt cá.” Mợ đáp.
Nghe xong, Tiểu Sơn chạy ngay về nhà, lục tìm thùng nước và lưới cá.
"Tiểu Sơn, còn chưa làm cỏ vườn rau đâu đấy." Mẹ cậu gọi với theo.
Tiểu Sơn ra hiệu vài cái rồi chạy một mạch ra bờ sông.
Dù đông người nhưng cậu vẫn nhanh chóng tìm thấy cô gái ấy.
Cô như mặt trời giữa trưa hè, rực rỡ và nổi bật, khiến người khác không thể rời mắt.
Cậu hồi hộp vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, rồi xách thùng bước tới. Nhưng chưa kịp đi thì một giọng châm chọc vang lên sau lưng:
"Thằng câm, mày tới đây làm gì? Không phải đến tìm con ngốc kia đấy chứ?”
Tiểu Sơn khựng lại, mím môi không đáp, tiếp tục bước về phía trước.
Triệu Trừng tiến lên, túm cổ áo cậu, cười cợt:
"Đừng ngại, cả thôn đều biết mày với con ngốc đó là một cặp. Thằng câm với con điên, đúng là trời sinh một đôi. Đẻ ra con chắc chắn cũng câm điên luôn."
Lũ bạn của Triệu Trừng đẩy tới một người phụ nữ ngoài hai mươi, đầu tóc rối bù, mặt mũi lem bùn, ánh mắt đờ đẫn.
Vừa thấy Tiểu Sơn, cô ta liền khóc rồi lao đến:
"Sơn Sơn…”
Cả đám cười vang:
"Người câm – con điên."
Triệu Trừng đẩy mạnh Tiểu Sơn về phía cô ta:
"Đi sinh con đi. Sinh cho đủ bộ câm với điên."
Tiểu Sơn loạng choạng đụng phải người phụ nữ, cô ta không sao, chỉ lùi lại vài bước rồi giơ tay lên:
"Sơn Sơn, không đau… không đau…”