“Tiểu Bân, giúp mẹ mang chậu thịt heo này sang nhà bên cạnh.” Mợ bưng một chậu thịt từ bếp ra.

Cậu em họ đang ngồi chễm chệ trên sofa, dán mắt vào điện thoại chơi game, chẳng buồn đáp lời.

Mợ gọi thêm lần nữa, cậu vẫn im lặng. Tiền Oánh Oánh đành đứng lên: “Để cháu mang đi cho.”

Sau khi đưa thịt sang nhà bác hàng xóm, cô vừa định quay về thì bị bác gọi lại:

“Đợi bác làm thịt gà cho cháu mang về. Cháu cứ ngồi chơi với Tiểu Sơn ở phòng khách đi.”

Tiền Oánh Oánh vội vàng từ chối nhưng bác đã đi nhanh vào bếp.

Triệu Tiểu Sơn đang ngồi gọt khoai tây trên ghế nhỏ. Tiền Oánh Oánh liền đến bên cạnh giúp múc nước.

Bàn tay cậu vừa dài vừa khéo, gọt khoai rất nhanh. Mợ từng nói, Tiểu Sơn siêng năng vô cùng, làm việc nhà, đồng áng, thủ công đều giỏi, lại còn nấu ăn ngon.

Tiền Oánh Oánh luôn có thiện cảm với người siêng năng nên thấy cậu rất đáng yêu.

Cô lấy một thanh sôcôla từ túi áo, nhìn cậu đang bận tay nên tự bóc vỏ, đưa đến gần miệng cậu: “Tiểu Sơn, ăn sôcôla không?”

Cậu ngẩn ra rồi ngượng ngùng gật đầu, nghiêng người cắn miếng sôcôla từ tay cô.

Tiền Oánh Oánh xoa đầu cậu: “Tiểu Sơn ngoan thật. Giá mà em họ tôi được một nửa như cậu thì tốt.”

Cô ngồi xổm xuống, thả khoai tây đã gọt sạch vào chậu gỗ đầy nước: “Rửa sạch đám khoai này giúp tôi nhé.”

Tiểu Sơn mặt đỏ lên, gật đầu. Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu buông dao và khoai, vội vã chạy vào phòng.

“Tiểu Sơn?”

Chẳng bao lâu sau cậu trở lại, tay ôm một chiếc giỏ tre.

Cậu đưa giỏ cho cô.

Tiền Oánh Oánh nhìn kỹ, bên trong toàn là động vật nhỏ đan bằng cỏ: thỏ, mèo, chó... Mỗi con đều tinh xảo, sống động như thật. Nhìn là biết người làm đã rất tỉ mỉ và có tâm.

“Tiểu Sơn… Đây là…” Cô kinh ngạc.

Cậu đẩy giỏ lại gần, làm vài động tác ra hiệu.

“Cho tôi hết sao?” Cô hỏi.

Tiểu Sơn gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Khi cô nhận giỏ, cậu lập tức buông tay ra.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Cô xúc động.

Cô lục túi, lấy ra vài viên sôcôla: “Tôi chẳng có gì cho cậu, đây là sôcôla mà tôi thích, tặng cậu nhé.”

Tiểu Sơn giơ hai tay nhận lấy, như thể đó là báu vật.

Đúng lúc đó, bác hàng xóm bưng đĩa thịt gà từ bếp ra, Tiền Oánh Oánh cảm ơn rồi quay về.

Tiểu Sơn tiễn cô ra tận cửa. Khi bóng dáng cô khuất hẳn, cậu mới nhìn xuống mấy viên sôcôla trong tay.

“Tiểu Sơn, con tặng hết giỏ đó cho chị kia rồi à?” Mẹ cậu nghi hoặc hỏi, “Thứ ấy ngày thường con cưng lắm mà, mẹ động vào cũng không cho, giờ lại đem tặng người khác?”

Tiểu Sơn như không nghe thấy. Cậu áp mặt vào viên sôcôla, sau đó chạy nhanh về phòng.

Cậu mở một chiếc rương nhỏ bằng chìa khóa, cất sôcôla vào trong, rồi đặt chiếc rương bên gối.

***

“Oánh Oánh, sao em không trả lời tin nhắn của anh?” Giọng Trương Hạo qua điện thoại đầy tức giận.

Tiền Oánh Oánh cầm máy, cau mày: “Trương Hạo, em thấy chúng ta không hợp, không cần liên lạc nữa.”

“Sao lại không hợp? Ba mẹ em chẳng phải rất hài lòng về anh sao?”

Cô nâng giọng: “Em không thích kiểu người như anh.”

“Anh có lương cao, ngoại hình tốt, em không hài lòng cái gì? Anh chẳng chê em, thế mà em còn bày đặt kén chọn?” Trương Hạo nổi giận.

Tiền Oánh Oánh bật cười: “Trương Hạo, anh không thấy bản thân có vấn đề à? Mỗi lần hẹn hò, em trả tiền xe, tiền ăn, vé xem phim, cả bắp rang cũng là em mua. Anh muốn ăn hoành thánh cũng bắt em đứng xếp hàng cả tiếng. Rốt cuộc là anh đang tìm bạn gái hay đang tìm máy ATM kiêm bảo mẫu?”

Trương Hạo cười khẩy: “Không ngờ em lại tính toán chi li như vậy. Anh đúng là nhìn nhầm em rồi.”

Nói xong, anh ta cúp máy.

Tiền Oánh Oánh cầm điện thoại, ngồi lặng một lúc lâu.

Cô đúng là tính toán thật. Cô không phải thánh nữ sống để hy sinh cho người khác.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play