“Chị, bên kia có trò hay kìa." Em họ vừa bắt cá vừa chạy đến kéo tay Oánh Oánh.

Cô khó hiểu cất điện thoại, để mặc cậu lôi đi.

"Nhường đường cái nào." Cậu em chen vào giữa đám đông.

Thấy rõ chuyện đang xảy ra, Oánh Oánh vừa tức giận vừa đau lòng.

Một nhóm thiếu niên mười mấy tuổi đang ném bùn vào hai người đứng giữa vòng vây. Một cậu thiếu niên gầy gò cố che chắn cho người phụ nữ to béo phía sau, người cậu đã lấm lem đầy bùn.

"Chị Oánh, đừng đi mà, coi kịch vui đã. Triệu Tiểu Sơn đang bảo vệ con ngốc đấy. Câm với ngốc đúng là chân ái, còn hơn cả phim truyền hình."

Oánh Oánh hất tay cậu em, bước lên chắn trước mặt Tiểu Sơn:

"Dừng lại hết cho tôi."

Lũ con trai giật mình dừng tay, nhưng mấy mảng bùn vẫn dính lên bộ đồ thể dục màu trắng của cô.

"Mấy người có biết xấu hổ không? Một đám đi bắt nạt hai người? Mấy người học cái gì ở trường vậy? Nhân cách của các người để đâu hết rồi? Nếu còn dám bắt nạt nữa, tôi sẽ nói với phụ huynh từng người một."

Trẻ con trong thôn vốn thích người thành phố, nhất là Oánh Oánh vừa trắng trẻo lại xinh xắn, bị cô mắng như vậy, bọn chúng đành bỏ bùn xuống, dù vẫn tỏ vẻ không phục:

"Chị đừng bênh tụi nó nữa. Bọn nó là quái thai, nhìn phát ghê.”

Oánh Oánh vừa lau bùn trên mặt Tiểu Sơn vừa quay đầu lại:

"Tôi chỉ thấy hành vi của các người mới là ghê tởm.”

***

"Chị, sao lúc nào chị cũng bênh Tiểu Sơn?” Em họ ngồi trên đá, không vui:

"Cậu ta rõ ràng là quái thai, con ngốc kia cũng vậy.”

Oánh Oánh đang lau mặt cho Chiêu Đệ, tức đến mức muốn ném cái khăn vào mặt cậu em:

"Nếu em luôn nghĩ như thế, sau này em gặp chuyện, bị người ta bắt nạt, xem em có khóc không."

"Thôi, chị đừng để ý em nữa.” Cậu bĩu môi.

Lúc này, mẹ của Chiêu Đệ đến, cảm ơn Oánh Oánh rối rít:

"Cảm ơn con và Tiểu Sơn đã giúp đỡ Chiêu Đệ. Người tốt sẽ gặp điều tốt.”

Sau khi đưa Chiêu Đệ về, Oánh Oánh và cậu em cũng chuẩn bị đi.

Triệu Tiểu Sơn ngăn lại, ra hiệu vài cái.

Oánh Oánh chưa kịp hiểu, cậu em đã bực mình:

"Không cần." rồi kéo Oánh Oánh đi.

Nhưng cô quay đầu lại thì thấy Tiểu Sơn nhảy xuống sông.

"Cậu ấy nhảy sông rồi." Cô hốt hoảng kêu lên, nhưng nhớ ra cậu biết bơi nên cũng yên tâm phần nào:

"Chờ một lát, đợi Tiểu Sơn đã.”

Lúc sau, Tiểu Sơn từ sông đi lên, xách theo rổ tre đựng đầy cá lớn. Cậu đổ vào thùng nước của Oánh Oánh, rồi lại ra hiệu.

Cậu em quay mặt đi, hừ một tiếng.

Oánh Oánh giờ mới hiểu, đỏ mặt:

"Cậu cứ tặng đồ cho tôi mãi, tôi ngại lắm.”

Trên đường về, cậu em cố bước nhanh, không muốn đi chung với Tiểu Sơn.

Oánh Oánh lại đang đi cùng Tiểu Sơn. Tiểu Sơn xách hai thùng, một trống không, một đầy cá.

Cô nhìn cậu thiếu niên hiểu chuyện bên cạnh, thấy thương cậu vô cùng. Cô lấy từ túi ra một viên sôcôla, bóc vỏ, đưa đến miệng cậu:

"Muốn ăn không?”

Tiểu Sơn ngẩn người, rồi đỏ mặt, khẽ cắn lấy.

Oánh Oánh đưa tay xoa đầu cậu:

"Tiểu Sơn, cậu là một đứa trẻ rất đáng yêu.”

Cậu ngơ ngác nhìn cô, tai đỏ bừng.

"Đừng để tâm đến những người hay bắt nạt cậu. Cứ sống tốt, tôi tin chắc sau này cậu sẽ giỏi hơn bất kỳ ai trong bọn họ.”

Cô mỉm cười:

"Đúng không, Tiểu Sơn?”

Cậu ngây người trước nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của cô. Sau đó đỏ bừng cả mặt, khẽ gật đầu.

***

Về đến nhà, mẹ cậu gọi với ra:

"Tiểu Sơn, về rồi à?”

Cậu gật đầu qua loa rồi chạy nhanh về phòng, khóa cửa lại.

Cậu nhào lên giường lăn vài vòng, ôm chăn cười khúc khích.

Sau đó cậu ngồi dậy, mở chiếc rương nhỏ bên gối, cẩn thận lấy ra vài viên sôcôla, ngắm nghía rồi nhẹ nhàng chạm môi vào một viên.

Chỉ chạm nhẹ thôi mà cả mặt đã đỏ bừng như sốt.

Cậu cẩn thận cất sôcôla, khóa rương rồi thì thầm lặp đi lặp lại:

"Cậu là đứa trẻ rất đáng yêu."

"Tôi tin sau này cậu nhất định sẽ giỏi hơn tất cả...”

Tiểu Sơn ôm lấy chăn, rồi lại lăn lộn trên giường như muốn bùng nổ cảm xúc.

Cốc cốc - Tiếng gõ cửa cắt ngang:

"Tiểu Sơn. Trong vườn còn chưa làm cỏ. Con mau ra làm đi."

Cậu giật mình buông chăn, ngồi dậy, rõ ràng không ai thấy những việc vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn ngượng ngùng không thôi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Sơn vừa gặp đã yêu Oánh Oánh, cô ấy là mối tình đầu của cậu.

Chiêu Đệ không có quan hệ gì đặc biệt với Tiểu Sơn, vì cậu từng bảo vệ cô khi bị bắt nạt nên lũ trẻ mới gán ghép họ với nhau.

Tác giả rất thích nhân vật Tiểu Sơn, dù câu chuyện sau này sẽ rõ ràng hơn, nhưng vẫn muốn viết chút tâm tình ở đây, để đừng ai hiểu lầm cậu.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play