“Chị Oánh, cho em mượn điện thoại chơi game với." Em họ vừa tắm xong, chân còn chưa khô đã nhảy tót lên giường của Tiền Oánh Oánh.

Nhìn mấy dấu chân ướt lấm lem trên ga giường hồng nhạt, Tiền Oánh Oánh lập tức sa sầm mặt, đưa tay đẩy cậu:

"Xuống mau."

Nhưng em họ vẫn ôm chặt lấy chân cô, không chịu buông: “Cho em mượn điện thoại thì em xuống."

Cuối cùng, Tiền Oánh Oánh đành đưa điện thoại cho cậu, cũng vì không muốn phải ngủ trên ga giường bị ướt.

Đêm xuống, gió mát rượi. Tiền Oánh Oánh ra khỏi phòng, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.

Ở thành phố, đêm tối luôn bị ánh đèn làm lu mờ, chẳng thể thấy được nhiều sao như thế. Thật sự rất hiếm hoi. Trong sự yên tĩnh này, tâm trạng cô cũng dần lắng xuống.

Tiền Oánh Oánh ngồi trên bậc thềm, tựa lưng vào cánh cửa.

Cô trở về quê là để tránh phải đi xem mắt. Một tháng trước, cô từng gặp một người do gia đình giới thiệu - Trương Hạo, bề ngoài lịch sự, trắng trẻo, là dân văn phòng. Cha mẹ cô rất hài lòng, hy vọng hai người có thể thành đôi.

Nhưng cô thì không. Trương Hạo là người lười biếng, ích kỷ và keo kiệt. Hẹn hò sáu lần, lần nào cô cũng phải trả tiền. Câu chuyện của anh ta chỉ xoay quanh những lời than phiền về công ty và đồng nghiệp. Đi ăn, anh ta ngồi chờ cô gọi món, bưng đồ ăn, thậm chí đưa đũa.

Tiền Oánh Oánh chán ghét kiểu đàn ông như vậy, như một cậu ấm quen được phục vụ. Cô có thể tưởng tượng ra nếu kết hôn, mình chắc chắn sẽ biến thành bảo mẫu, cây rút tiền và máy sạc năng lượng của anh ta.

Chỉ có điều, cha mẹ cô lại rất thích người như Trương Hạo…

Cô khẽ thở dài.

***

“Triệu Tiểu Sơn, anh có vấn đề à? Sao cứ nhìn lén chị tôi mãi vậy?”

Tiền Oánh Oánh đang hái rau trong vườn thì nghe thấy tiếng cậu em mình quát tháo. Cô ngẩng đầu lên, thấy cậu em đang dùng gậy đuổi một thiếu niên đứng bên kia hàng rào tre.

Thiếu niên kia né tránh những cú vụt tới, nhưng vẫn không chịu rời đi.

“Em lại bắt nạt người ta?!” Tiền Oánh Oánh sầm mặt, buông rổ rau xuống, đi nhanh tới giật cây gậy khỏi tay em mình.

“Chị. Anh ta cứ nhìn trộm chị. Sáng nào cũng nhìn, chắc chắn có ý đồ xấu.” Cậu em giậm chân tức tối.

Thiếu niên kia cúi đầu, không nói gì.

Tiền Oánh Oánh đưa tay bẹo má cậu em: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác như thế, làm vậy là xúc phạm đấy.”

Cậu em kêu oai oái, Tiền Oánh Oánh buông ra rồi quay đầu lại, cười với thiếu niên: “Tiểu Sơn, cậu tìm tôi có chuyện gì à?”

Thiếu niên bối rối nhìn cô một cái, cắn môi dưới rồi từ từ đưa tay ra, mở lòng bàn tay.

Trên đó là một con chim nhỏ được đan bằng cỏ, có cánh, có lông mềm ở bụng, mỏ nhọn, đôi mắt là hai hạt cườm màu đen, sống động như thật.

Tiền Oánh Oánh ngạc nhiên: “Đẹp quá. Cho tôi sao?”

Triệu Tiểu Sơn gật đầu.

“Cảm ơn cậu.” Cô vui vẻ nhận lấy. Lúc nhỏ cô cũng từng học đan chim cỏ, nhưng vụng về nên toàn đan ra quái vật.

Thấy cô cười, mắt cong cong, Triệu Tiểu Sơn ngượng ngùng cúi đầu.

Cậu em họ hừ lạnh: “Có gì đâu mà đắc ý. Em cũng biết đan."


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play