Chờ đến khi gợn sóng nơi dòng nước dần lắng lại, Tô Từ uể oải chẳng muốn nhúc nhích, ngay cả một ngón tay cũng chẳng buồn động.
Dương Diên Tông vốc nước suối lên giúp hai người chỉnh trang tươm tất, cúi người hôn nhẹ lên mi tâm nàng, dịu giọng nói:
“Ngủ một lát đi, chúng ta nên về rồi.”
Hắn nhặt tấm trường sam mỏng trải trên cỏ, phủi sạch bụi bặm, cẩn thận quấn lấy người trong lòng, đoạn ôm nàng bế lên, khẽ tung mình một cái đã phi thân trở lại triền dốc. Hắn đưa hai ngón tay kề lại, huýt một tiếng dài, hai con chiến mã không biết nãy giờ lẩn đâu nay liền nối đuôi nhau phóng tới. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, mang theo Tô Từ cùng trở về.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Dương Diên Tông hồi phục hoàn toàn, sắc mặt rạng rỡ, khí độ nghiêm cẩn. Chiếc áo choàng tung bay trong gió, mang theo bụi vàng và hương cỏ dại hoang nguyên.
Đã đến lúc phải trở về rồi, gió nổi lên rồi.
Mà câu “chúng ta nên về rồi” mà Dương Diên Tông nói với Tô Từ, lại chẳng phải chỉ việc trở về doanh trại, mà là đã đến lúc trở về Dương Đô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play