Chu Nghĩa Vân vẫn đang nũng nịu với Liễu Nhứ, không lưu tình chút nào mà nói xấu đường con cái của Bát ca và Thập ca của mình ở sau lưng. Hắn cảm thấy rất vinh dự vì mình có ba đích tử. Từ ngày Liễu Nhứ từ chối hắn cầu khuê nữ, hắn cũng không muốn Liễu Nhứ lại chịu thống khổ, liền chuyển tâm tư  sang Bao Bao, trước tiên cùng Liễu Nhứ thương lượng chuyện ôm tôn nữ hằng ngày. Liễu Nhứ nhìn hắn bằng ánh mắt như thể nhìn kẻ bệnh thần kinh rất lâu, nhưng hắn vẫn như máy hát đã bật thì không dễ tắt.
"Thập Nhất hoàng tử, mau chuẩn bị vào triều nghị điện." Lý công công với bước chân gấp gáp vừa thấy bóng người liền lên tiếng truyền đạt.
Bị cắt ngang, Chu Nghĩa Vân vừa thấy thần sắc vội vàng của hắn, mạnh mẽ đứng dậy: "Công công, có chuyện gì vậy?"
"Vẫn là trước cùng lão nô qua điện đi, có quý nhân đến, Thánh Thượng cố ý truyền gọingài đó."
"Quý nhân?" Chu Nghĩa Vân chậm rãi quay đầu mặt hướng Liễu Nhứ giơ ngón cái lên: "Ngươi thật sự có năng lực biết trước mà."
Chuyện vô căn cứ cũng có thể đoán đúng. Liễu Nhứ ngồi yên tự kiểm điểm bản thân, xem ra cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thật sự không thể nói lung tung.
"Cha, con mang về một tiểu bệnh nhân, mau đến nhìn một chút." Liễu Nhứ nhu nhu mi tâm, cái Tiếu Tiếu này thật sự có thể kéo thêm phiền mà. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, chỉ thấy hai oa nhi, một đứa kéo một đứa đẩy, đưa một đứa trẻ không thực sự tình nguyện đến trước mặt mình. Thời tiết có chút chuyển lạnh, thế nhưng nhìn đứa trẻ này mặc y phục dày Liễu Nhứ rất khó hiểu, dù không bệnh cũng sẽ bị sinh bệnh mất thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play