Theo thời gian Chu Nghĩa Vân tính toán, Sử Giáp đã đợi ba ngày ở cửa thành, cuối cùng cũng nghênh đón được cả nhà Lưu Hi. Sử Giáp ngăn Lưu Hi đang muốn xuống xe ngựa, tiến lên giao khẩu lệnh, đưa đoàn người đến một sân cách phủ Thập Nhất hoàng tử không xa.
Lưu Hi nhìn cái sân thanh tĩnh này: "Làm phiền Thập Nhất hoàng tử rồi, xin đại nhân chuyển lời cảm tạ của ta."
"Lưu tuần phủ ngài khách khí quá, là chủ tử sợ cả nhà ngài không quen, đặc biệt cho sửa nơi này giống như Thanh Vân tắc. Ngài cứ tạm thời thu xếp ở đây, Thập Nhất hoàng tử và chủ tử hiện đang ở trong cung, đợi khi nào ngài ấy ra cung sẽ đến thăm hỏi."
"Sử Giáp, hiện tại ta không còn chức tước trong người, ngươi cũng đừng câu nệ. Xem ra Thập Nhất hoàng tử hiện giờ công lao không nhỏ, đều có thể đặc biệt được phép vào cung, nhưng cũng phải khuyên hắn đừng có đắc ý vênh váo."
Sử Giáp xấu hổ khụ hai tiếng, Lưu Hi bật cười: "Ngươi đi bận việc của ngươi đi, đợi khi nào rảnh chúng ta lại uống vài chén."
Lưu Hi và Vũ Thanh đỡ lão mẫu xuống xe ngựa. Lưu lão bà đầu bạc trắng đứng giữa sân, không kìm được mà khóc nhỏ: "Không ngờ đến lúc già còn có thể vào kinh, ngươi phải nhớ kỹ ơn nghĩa này, cả đời không thể quên."
Vũ Thanh không đành lòng thấy bà thương cảm: “Bà bà, con dâu đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi đi, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta, bà bà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được.” Lưu lão bà vỗ vỗ tay Vũ Thanh: "Tốt, tốt. Con cũng phải nghỉ ngơi một chút, cả đường xóc nảy rồi, còn phải chăm sóc tốt bà già này nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT